Edit: Tĩnh Nguyệt
Chuyện kể rằng, trong lúc Tần gia dạo chơi Giang Nam, đã đem Đào Hoa Ổ của người ta thay tên thành “Tần Phủ”. Lúc này, công lực của Tần lão gia vẫn chưa hồi phục nguyên vẹn, nên vẫn ngựa quen đường cũ, chơi bời lêu lổng như xưa. Thất vị chủ tử ngoại trừ phải lo việc trên giang hồ của mỗi người, thì nay lại cáng đáng thêm công việc trong phủ.
Đối với võ lâm, giang hồ hay thiên hạ mà nói, sức ảnh hưởng của Tần minh chủ có thể nói nhiều mà cũng không nhiều lắm cho nên thiếu đi một người thì cũng không sao. Tuy nhiên, vô luận thế nào cũng không thể thiếu Thất vị chủ tử của Tần Phủ. Nếu có một vị nào rời bỏ cương vị của mình một thời gian dài thì thiên hạ nhất định sẽ đại loạn. Nhưng bảy người cũng không giống như nữ nhân mà có thể ngồi nhà từng giây từng phút đợi chờ sủng ái của phu quân mình.
Cho nên, đối mặt với Đào Hoa Ổ chủ Nghiêm Thanh Nhẫm không lúc nào là không nhìn phu quân mình như hổ rình mồi, bảy người lại đau đầu không thôi. Có câu “Thần thông cũng khó phòng vạn nhất” . Trước đây, ít ra thì còn có thể dựa vào Tiểu Bính Tử, mặc dù hắn chả đáng tin cậy tý nào, nhưng hôm nay thằng nhãi này chỉ còn lại có nửa cái mạng, thân mình còn lo chưa xong, làm sao có dư lực để canh chừng một Nghiêm ổ chủ bất chính cộng thêm một Tần minh chủ không biết tự giác.
Ban đầu, bảy người thay phiên nhau ở nhà chiếu cố phu quân. Mới đầu một vòng đến A Kiệt thì y liền mặc kệ. Nam Cung Môn chính thức quảng nạp môn nhân để mở rộng thế lực, thân là môn chủ y lại không tự mình đi tọa trấn, ngược lại ở cái chỗ này giống như nữ nhân cùng một kẻ khác tranh giành tình nhân. Làm sao y nuốt nổi cục tức này được? Oán hận chất chứa rốt cục bùng nổ trong một ngày.
“A Kiệt! Nghiêm huynh! Các ngươi mau dừng… Ai nha, mau nhanh dừng lại đi a” Nhìn thấy giữa không trung có hai bóng người đang thi triển công phu, Tần Chính chỉ có thể đuổi theo chạy loạn xạ hô to, không biết hướng nào. Hít sâu mấy hơi thở, hắn cố gắng hướng về phía trước mà chạy, phí công a, ngay cả chạm vào một góc vạt áo của hai người cũng không thể. Ngó qua bên cạnh thấy Tiểu Bính Tử chỉ đứng lo lắng suông tuyệt không có ý định xen vào, Tần Chính liền chửi ầm lên “ Tiểu Bính Tử, ngươi còn đứng đó làm gi? Còn không nhanh chạy đi ngăn lại? Nếu Thất chủ tử bị thương coi ta có rút da ngươi ra không?”
“A, Ta?!” Tiểu Bính Tử chỉ vào mũi mình mà hốt hoảng hỏi. Lão gia cư nhiên gọi hắn đi ngăn Thất chủ tử cùng Nghiêm ổ chủ lại? Chớ nói hắn võ công nay không bằng xưa, dù là ngày xưa hắn cũng ngăn không được đâu a. Chỉ cần Thất chủ tử đánh ra chiêu Toái Tâm Chưởng thì liền có thể khiến cho hắn tâm phế câu nứt, nôn máu ra chết, chớ nói còn có một Nghiêm Ổ Chủ công lực phi phàm!
Tần Chính đánh hắn một chưởng, hô to “Không phải ngươi còn có thể là ai! Nô tài chết bầm ngươi nhanh đi a…… A Kiệt ai nha…. mau tránh ra, đừng đánh nữa, dừng dọa phu quân chứ”
Tiểu Bính Tử bị đánh mạnh vào vai và lưng, lảo đảo về phía trước, suýt ngã quỵ trên mặt đất, đứng lên thân lại còn run run, đau đến xương muốn nứt ra, trừng mắt nhìn Tần Chính kinh ngạc “Lão gia, ngài…” Không phải là lão gia đã khôi phục võ công chứ?
“Còn không mau đi, ta móc con mắt của ngươi ra!!!” Tần Chính vươn tay làm bộ muốn lấy đi con mắt của hắn, nhưng mới vừa bước đến một bước, bên chân liền vấp phải chậu hoa, lảo đảo một cái, cả người ngã vào Tiểu Bính Tử.
“Không có,” Tiểu Bính Tử trong lòng ai thán, rồi không biết vì sao lại nhẹ nhàng thở ra “Nhưng mà lão gia, Lục chủ tử phân phó tiểu nhân chớ vọng động chân khí, nếu không thương thế sẽ…” Nói đến đây thấy lão gia vẫn là vẻ mặt hung ác, hắn liền bật người thay đổi cách nói “Lục chủ tử nói y thật vắn vả mới bảo trụ tính mạng của tiểu nhân, lệnh cho tiểu nhân phải cố gắng bảo trọng thân thể, không thể làm cho châm pháp ba năm nghiên cứu của y lại tiêu hủy trong một giờ. Tiểu nhân không có luyến tiếc mạng mình, nhưng ngài biết Lục chủ tử luôn luôn say mê nghiên cứu y thuật, tiểu nhân thật sự không muốn làm Lục chủ tử thương tâm….”
Tiểu Bính Tử vừa dùng thanh âm chất chứa đầy nỗi ưu buồn nói, vừa liếc trộm biểu cảm trên gương mặt Tần Chính, quả nhiên nhắc tới “Lục chủ tử thương tâm” Tần lão gia liền đứng lên. Võ công của Nghiêm Thanh Nhẫm hiển nhiên là dưới A Kiệt, từ lúc bắt đầu giao thủ tới nay hắn vẫn ở thế tiểu phong. Bất đắc dĩ một người mất đi công lực như Tần Chính ngay cả sức phán đoán cũng không có, càng không ngừng hô to gọi nhỏ “A Kiệt, cẩn thận” Bất cứ ai xem đều đánh giá người cần phải cẩn thận là Nghiêm Thanh Nhẫm. Hắn công lực không bằng A Kiệt, đối mặt với chiêu thức tàn nhẫn của y thì tránh né đề phòng. Khinh công của Nghiêm Thanh Nhẫm tuy rất tốt nhưng lại không có được thân thủ mẫn kiện, vẫn bị A Kiệt làm cho thở dốc liên tục, không có lực chống đỡ.
“Để ta xem ngươi có thể khoa trương đến đâu” A Kiệt hé miệng lộ nụ cười tàn khốc, ngay sau đó mày kiếm dựng thành một đường thẳng bạo rống ra tiếng, song chưởng thu về hình cung trước ngực, lòng bàn tay hướng cao, duỗi thẳng ra phía trước đẩy ngang phách về phía Nghiêm Thanh Nhẫm. Một chưởng này tuy nói uy mãnh cường liệt, nhưng lại tụ khí súc lực không đủ mau lẹ. Thấy đối thủ lại xuất bựa chiêu thức đơn giản Nghiêm Thanh Nhẫm mặt lộ vẻ trào phúng, không lo lắng, không hoảng hốt mà đề khí ngửa ra sau bật dựng lên. Nhưng hắn mới nhảy lên vài thước, trước mặt một chưởng phong tựa như Chấn Thiên Lôi bạo liệt ầm vang chấn khai được đẩy tới, lan đến xung quanh phạm vi hai trượng có hơn. Chỉ thấy dưới chân A Kiệt xung quanh ba thước, đất cát cùng bụi cuồn cuộn nổi lên, Nghiêm Thanh Nhẫm giống như một con diều bị gió bứt đứt dây, bị bắn văng ra xa. Toái tâm chưởng bộ cuối cùng thức thứ nhất, Toái Không Phá Thiên, uy lực thực sánh với tên.
Áp lực càng lúc càng tiến lại gần khiến cho việc hít thở cũng trở nên khó khăn, Tần Chính bản thân đang giữ Tiểu Bính Tử liền đẩy hắn ra phía trước làm khiên chắn hộ thể. Tiểu Bính Tử nhắm mắt cắn răng chuẩn bị chịu đòn. Ai ngờ thấy thời gian qua đã lâu mà vẫn vô sự, hắn liền mở mắt ra, thấy sớm đã có một người đứng thẳng trước mặt hai người thì lập tức rống lên, nước mắt dàn dụa, “Thất...... Thất chủ tử......” Thật tốt quá, Bồ Tát phù hộ! Hắn còn giữ được cái mạng nhỏ này, còn có thể quay về Nam Lương! (cái tên trọng sắc khinh bạn này….)
A Kiệt dùng khinh công lướt tới trước mặt Nghiêm Thanh Nhẫm, từ cao nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất, thanh âm lạnh lùng nói: “Nghiêm Thanh Nhẫm ta cảnh cáo ngươi, từ ngày mai nếu ngươi tới gần Tần Chính nửa bước nghĩa là đối địch với ta và Nam Cung môn, đến lúc đó đừng vội trách ta san bằng Đào Hoa Ổ của ngươi!” Nói xong,ánh mắt sắc bén chuyển hướng về cái người đang sợ hãi mà nấp phía sau Tiểu Bính Tử.(ôi, uy phong của lão gia…)
Tần Chính biết Thất phu nhân thật sự là đang rất giận a, đã chỉ tên nói họ đích danh gọi hắn là ‘ Tần Chính ’, những lời trách cứ khi nãy lúc thấy Nghiêm Thanh Nhẫm khóe miệng tràn đầy máu, hắn liền vội nuốt xuống. Vẻ mặt tràn đầy xin lỗi nhìn người bị thương, ánh mắt thành khẩn không thốt nên lời. Nghiêm ổ chủ xin lỗi, hận này xin cứ ghi tạc vào người Tần mỗ đi, Tần mỗ lại mắc nợ Nghiêm huynh, ai......
Tần lão gia mới vừa đối với Nghiêm ổ chủ áy náy, lại chuyển hướng sang A Kiệt, thấy vạt áo trước ngực y đều rách toan. Mặt tràn đầy ý xin lỗi biến thành tràn đầy vẻ lo lắng, “A Kiệt, có làm ngươi bị thương không đó, mau cho lão gia nhìn xem.” Đây là bị Nghiêm ổ chủ mới vừa rồi phóng ám khí cắt ngang qua, không biết có làm A Kiệt bị thương không. Nghiêm ổ chủ cũng thật