Edit: Tĩnh Nguyệt
Beta: Tiểu Anh
Quảng Cáo: “Tình”, thế gian có ai lại không muốn vẹn toàn một chữ nhỏ nhoi đó. Nghiêm Thanh Nhẫm, lão gia, Duy Nhất đều không ngoại lệ. Thế nào là “yêu”, thế nào là chấp nhất. Sinh tử tương hứa, mấy ai làm được? Vực nhai thăm thẳm, mạng ai bảo tồn? Dẫu có chết, cũng mong ngươi hãy chờ ta ở cầu Nại Hà, khoan uống Mạnh Bà Thang để ngươi có thể mãi nhớ về ta, kiếp sau tròn duyên phu phụ.
_______________________
Trong kí ức, tựa hồ như đã trải qua tình cảnh tương tự như vậy, hắn ngồi ở trước giường, nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của người nằm trên giường, ngày qua ngày, từng giờ từng khắc, hắn không lúc nào dời mắt, khẩn cầu ông trời mau khiến ái nhân của hắn mở mắt ra, hắn thề không bao giờ … không bao giờ để cảnh tượng này xảy ra lần nữa, hắn cũng không bao giờ … cần phải......
“Vì sao lại là như vậy......” Tần Chính vẫn không thể nhớ ra được chút nào, hắn cũng không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ thấy được người trong lòng ngực mình hòa với cảnh tượng hắn nhớ mang máng trong kí ức cùng một bộ dạng mê man bất tỉnh.
“Lão gia......” Người kia đã mê man một lúc lâu rốt cục cũng mở mắt, lại phát hiện trời đã mưa.”Ta không sao, chỉ là...... Chỉ là đầu có nguyên một cục u, rất đau......”
Tần Chính siết chặt cánh tay, để cho người ấy nằm gọn trong lòng mình, không ngừng gật đầu, “Ta biết, ta biết ngươi không có việc gì......”
“Vậy ngươi giúp ta che mưa...... Che mưa đi, để ta nghỉ thêm một chút nữa.”
“Ta che... ta che cho ngươi.” Tần Chính vội cúi đầu đem mặt người kia vùi vào cổ, để y cảm nhận được chút ấm áp từ hắn.
“Còn nữa, đừng có bỏ lại ta, ngươi đi chỗ nào cũng đều phải mang ta theo cùng......” Dù là đi xuống chỗ của Diêm La Vương, cũng không được để ta một mình.
Này... xin lỗi vì đã chen chân vào lúc đau thương như thế này, nhưng... mọi người khoan hãy kinh động, gào la khóc thương cho Duy Nhất bé nhỏ của chúng ta, tiểu Hầu gia thật sự chỉ mệt mỏi một chút thôi ấy mà, ngày hôm sau, tỉnh ngủ rồi thì lại trở thành tiểu Thái bảo vui vẻ, phởn đời như xưa thôi.
Kỳ Nhi, Tố Tâm cùng Tiểu Bính Tử tìm được hai người ở trong một nham động dưới đáy vực. Từ nhai biên mấy chục trượng nhảy xuống, Tần Chính chỉ bị gãy tay phải, còn đầu Duy Nhất không biết đụng phải chỗ nào, sưng nguyên một cục to bự chảng.
Đến tột cùng thì Tần Chính cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ biết là thấy Duy Nhất rơi xuống, thân thể đột nhiên cảm thấy nhẹ hẫng, linh hoạt hẳn ra, vội vội vàng vàng bắt lấy y, sau đó hai người cùng nhau rớt trúng phải táng cây đại thụ. Có lẽ là kiếp trước hắn ăn ở có phúc, tích được hậu đức, mới có thể phúc thiên mệnh đại như thế.
Hai ngày qua đi, không đợi cục u trên đầu Duy Nhất xẹp xuống, Kỳ Nhi liền đuổi y đi làm chuyện y nên làm. Duy Nhất mặc dù không cam lòng, nhưng y biết tình thế nghiêm trọng, trì hoãn không được. Là chuyện gì? Quân của Tịnh Khang Hầu gia đóng tại Bắc Môn Quan, mấy ngày trước đột nhiên đối với quân trông coi biên giới Nam Lương chủ động tấn công, khơi mào chiến sự, mà Duy Nhất tuyệt đối không có hạ qua mệnh lệnh như vậy, nếu là không đem việc này điều tra cho rõ ràng, Thiên triều cùng Nam Lương có lẽ sẽ binh nhung tương kiến (xung đột vũ trang).
“Ngươi khẳng định là người của ta?” Có lẽ là có người ở sau lưng châm ngòi ly gián cũng không chừng.
Kỳ Nhi gật đầu, “Không sai.” Hắn vừa mới từ Nam Lương trở về, đã đem sự tình điều tra một lượt, quả không có sai.
Sắc mặt Duy Nhất lạnh đi, “Xem ra Nguyên soái ta ly quân đã lâu, khiến cho bọn chúng quên mất rằng phải tuân phục lệnh của ai !”
Kỳ Nhi trầm giọng nói, “Vậy ngươi liền mau chóng điều tra rõ, coi thử bọn chúng nhận lệnh của ai.”
“Hải Phượng Hoàng gọi ngươi trở về là vì chuyện này?”
“Không phải.”
Phát hiện Kỳ Nhi có chuyện, Duy Nhất cường ngạnh đứng lên, “Có chuyện gì, ngươi mau nói ra, mơ mà nghĩ đến chuyện giấu diếm ta. Đừng tưởng rằng lão gia lúc này cái gì cũng không biết, ngươi liền đem tất cả mọi sự ôm vào người, chờ đến ngày hắn khôi phục lại trí nhớ, thì đến lượt ngươi lại không dậy nổi.” Dính vào Hải Phượng Hoàng cùng với tên Vương thượng kia, nhất định không phải là chuyện tốt.
Kỳ Nhi do dự trong chốc lát mới nói, “Vương thượng Nam Lương đã băng hà.”
“Cái gì?!” Duy Nhất sợ hãi kêu lên, “Ta đoán nữ nhân đó không phải gọi ngươi trở về đưa ma, mà là muốn cho ngươi kế vị đúng không?!” Mụ cáo già kia nghĩ như thế nào mà lại lần nữa dám lấy thúng úp voi, Nam Lương cũng tuyệt đối không thể để cho ả khai mở tiền lệ nữ đế kế vị, cho nên nữ nhân đó muốn mượn trợ......”Uy, uy, tuy ngươi thân là con, nhưng cũng đừng nói là ngươi sẽ đáp ứng lời dụ của ả chứ?!”
Kỳ Nhi hừ cười, “Có gì lại không thể, dù sao cái gì hắn cũng đều đã quên.”
Câu này vốn là trong lúc tức giận mà nói ra, nhưng Tần Chính đứng ngoài cửa cũng đã nghe hết một hồi sự.
Một ngày nữa lại trôi qua, Nghiêm Thanh Nhẫm độc thân một mình xuất hiện trước mặt Tần Chính.
“Ta sẽ không vì ngươi mà hủy đi Giang Bắc minh, đó là tâm huyết của đời ta.” Đến đây cũng chỉ vì để nói mấy lời này.
Tần Chính mặc dù không biết được giữa Tần Phủ và Giang Bắc minh xảy ra xung đột gì, nhưng hắn ước chừng hiểu được ý tứ của y, “Như thế cũng tốt.”
Nghiêm Thanh Nhẫm cũng không biết chính mình có thể gỡ đi cái mà Tần Chính gọi là chấp niệm hay không. Y chỉ biết y không còn tư cách đối Tần Chính nói chữ yêu. Ngày đó, triệu Duy Nhất không lấy một giây do dự gì mà ngay lập tực nhảy xuống vực thẳm theo Tần Chính, mà y thì lại chỉ biết đứng ở nhai thượng la to ‘ Tần đại ca ’. Có lẽ đúng như lời Tần Chính đã nói, ‘ Tần đại ca ’ đối với y không là cái gì cả ngoại trừ chấp nhất. Thật sự chính là như vậy? Không, y đương nhiên biết rõ, chỉ yêu thượng diện, ngoại hình của hắn là một điều rất dễ dàng, chẳng qua tên nam nhân này lại không thiếu cái loại tình yêu như vậy......
“Cáo từ.”
“Bảo trọng, Thanh Nhẫm.”
Nghiêm Thanh Nhẫm cười khổ, nam nhân chết tiệt, đến giờ phút này mới chịu kêu tên hắn rõ ràng, hào phóng. Vong tâm đan, cho dù ăn lại thứ này một lần nữa, thì y vẫn không thể nào có được một vị trí dù là nhỏ nhoi trong lòng hắn......
“Ngươi còn muốn nhìn cho đến khi nào?”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên tai Tần Chính, khiến hắn sợ tới mức nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám ngoái lại nhìn bóng dáng đang dần khuất xa của Nghiêm Thanh Nhẫm
“Kỳ...... Kỳ Nhi...... Công tử.” Lão gia nhát gan chuột nhắt, không có dũng khí hô thẳng tên của Kỳ Nhi, cuối cùng lại còn thêm vào hai chữ “Công tử”.
Cái quỷ xưng hô gì đây, Kỳ Nhi nghe được liền nhíu mày, “Đại chủ tử.”
“A?”
“Sau này cứ gọi ta như vậy.”
Tiểu Bính Tử đứng một bên nhìn thấy hai người như thế liền lắc đầu, như vậy là không được, Đại chủ tử đối xử với lão gia như vậy là không được.
“Trước lúc lão Ngũ đi có cho ta một thứ, ngươi có muốn nhìn thử hay không?” Kỳ Nhi cười tình hỏi.
Tần Chính tức khắc đề phòng đứng lên, “Thứ gì mới được?”
“Thúy Mặc, Tiểu Bính Tử.”
Thúy Mặc cùng Tiểu Bính Tử lập tức cầm mở bức họa dài đang cầm trong tay ra, đặt trước mặt Tần Chính. Vừa mới thấy, Tần lão gia lập tức há hốc mồm, tiểu bá vương kia thật đúng là đem chuyện đó họa lại “chi tiết” a!
Đan thanh chi tác thiên hạ nhất tuyệt (màu vẽ đẹp nhất, quý giá nhất, độc nhất trong thiên hạ) của Ngũ chủ tử, cùng với trí tưởng tượng bay cao bay xa đã họa ra cái bộ dáng của