Edit: Tĩnh Nguyệt
Beta: Tiểu Anh
“Tàn sương giới, thiên thảo khô...... Quen tai quá, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.” Tiểu Bính Tử cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên bật dậy kêu lên, “Đúng rồi, vong tâm đan! Ta từng nghe nha đầu Tâm Như nói qua, trong phương phối luyện chế vong tâm đan có hai vị dược này!”
“Thì ra là thế.” Tần Chính cười lạnh.
Tiểu Bính Tử rụt cổ lại, “Lão gia......” Đừng lộ ra loại vẻ mặt này a, thực dọa người đó.
‘ Tàn sương giới, thiên thảo khô này đều là loại kịch độc vật a! Tuy rằng phụ dược được phối một cách xảo diệu, lấy mấy vị dược khác khắc chế độc tính, nhưng chung quy vẫn là loại độc dược thương thân hại thế. Lão hủ làm nghề y đã vài thập niên nhưng chưa bao giờ gặp qua loại phương tử (phương thuốc) này, xin hỏi khách nhân đây là đơn thuốc chữa trị bệnh nào thế? ’
Suốt ngày hôm sau, Tần Chính gần như xốc tung cả thành Giang Lăng để tìm cho ra được một vị danh y đáng tin cậy, đem mấy mẩu thuốc mà hắn tìm được trong Dược Lâu đưa cho lão đại phu xem. Nói cách khác, cái người nhìn nhu thuận, dịu dàng động lòng người kia kỳ thật cũng không ngoan, những lời nói tối hôm qua quả nhiên là lừa gạt hắn!
“Ầm”, một tiếng nổ lớn vang lên, đại môn Dược Thất trong nháy mắt đã vỡ vụn thành từng mảnh. Tiểu Lâm giật mình xoay người lại để coi ai to gan dám xâm nhập, thì y bỗng nhiên khựng lại, không tự chủ mà tự lui bước về góc phòng.
【 lão gia...... 】
“Lại ở đây ăn cái liệu thương dược gì đó của ngươi?” Tần Chính hừ cười bưng chén thuốc nóng hôi hổi lên, làm bộ phải ẩm hạ, “Nhìn ngươi uống nó thay cơm, ta cũng muốn nếm thử một chút để coi mùi vị ra sao?.”
【 không cần...... A! 】 ngay sau đó chén thuốc bị quăng xuống ngay bên chân của Tiểu Lâm.
Đập bể chén thuốc hình như cũng không đủ để Tần Chính hả giận, hắn bổ tới lật bể dược lô, đạp đổ phá tan hết những thứ có trong dược thất thì cơm giận mới tạm dịu lại một chút, “Ta vẫn là nghĩ không ra, ta chỉ là không thể trở thành ‘hắn ’ được!”
Ngày xưa dù cho là nhẹ giọng trách cứ, Tần Chính cũng sợ người bị tổn thương, sợ một lời nói nặng cũng sẽ làm cho y rơi lệ không thôi. Cái kiểu thịnh nộ phá hoại tài sản đùng đùng như vậy bảo Tiểu Lâm làm sao chịu nổi, nhìn thấy người kia từng bước đến gần, y giống như tiểu bạch thố đang chờ đợi giây phút bị quăng lên thớt, cả người co rúm nép vào góc tường, ngay cả khóc cũng không dám.
“‘ Hắn ’ không phải là đại hỗn đản hay sao? các ngươi vì sao cứ muốn ta quay trở về là “hắn”!” Nghĩ đến cái tình của tất cả bọn họ đối với hắn thật là thâm sâu, đều bởi vì “hắn” trước kia, tất cả đều là lấy từ phúc của ‘ hắn ’. Không phải không ghen tị cũng không phải không bi ai, nhưng nếu là hắn vĩnh viễn cũng nhớ không nhớ nổi chuyện trước kia, bọn họ có bỏ hắn mà đi hay không?
Tần Chính cuối cùng cũng không đành lòng làm tổn thương người kia, hắn cúi gập người xuống, nửa khóc nửa cười, “Tại sao cứ muốn ta phải biến trở về “hắn”? Tên kia có cái gì tốt, còn không phải là loại hỗn đãn giống nhau, nếu đều là hỗn đản, sao ta lại không được?”
Tiểu Lâm sửng sốt, trong lúc nhất thời tựa hồ như đã hiểu,y chậm rãi đứng dậy đi đến sau lưng Tần Chính, vươn hai tay ôm hắn vào người, 【 gì, như thế nào lại không được, chính là...... Ngô! 】 ngay sau đó đôi môi liền bị đoạt lấy, vội vàng mà mãnh liệt, giống như muốn cắn nuốt cả đôi môi lẫn thể xác của y. Đợi đến khi nụ hôn vừa dài vừa bá đạo này chấm dứt, thời gian để thở còn không có, ý thức đang mơ mơ hồ hồ, vô định thì chợt một cảm giác lạnh lẽo tràn đến làm y tỉnh táo lại. Không biết khi nào, quần áo trên người Tiểu Lâm toàn bộ đã bị lột đi.
Tần Chính ở trong đống hỗn độn của mãn ốc (phòng chật, đầy) tìm được một chỗ khả dĩ có thể dùng được, cởi bỏ đi ngoại y của người kia đồng thời đặt y xuống dưới còn mình thì dùng thân bao phủ bên trên hòng ngăn y tìm đường chạy trốn, tiếp theo từng chút một mút lấy làn da mỏng manh, mềm mại tựa lụa kia, nụ hôn càng lúc càng nhanh, tựa như cuồng phong sậu vũ, “Làm như vậy, cũng là quyền lợi của ta có phải không?”
【 phải..... A...... 】
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lâm nguyên bản tái nhợt không chút sức sống dần nổi hồng vân, phấn phấn nộn nộn cực kỳ giống như mật đào mê người không thôi, Tần Chính nhịn không được liền khẽ cắn một ngụm. Lại nhìn thân người hoa ngọc nhỏ nhắn, trắng trẻo đồng dạng mê người của y, khiến cho cổ họng của Tần Chính bỗng dưng khô lại, hắn cố cắn răng kìm chế mình, thật thật hận không thể đem tiểu đông tây này nuốt vào trong bụng. Nói dông dài chẳng qua là hắn muốn ăn thôi, dù gì thì cũng có phương pháp ăn khác tạm đủ để thỏa mãn cái dạ dày sói lang của hắn mà.
Mặc dù không có lấy một thanh âm nào, nhưng nhìn thấy biểu tình yếu ớt bất lực khi cố gắng kìm nén lại dục vọng đang dâng trào của y, thì Tần Chính liền kết luận‘ thanh âm ’ này là thiên lại (tiếng trời) tối êm tai nhất và cũng là thôi tình dược tối yếu nhất, vì thế hắn càng thêm tà ác gây sức ép cho người dưới thân.
Tiểu nhân nhân vì quá sợ hãi nên không ngừng run khóc, bộ dáng tuy là đau lòng, nhưng cũng làm cho dục vọng của Tần Chính tiến tới điểm cao nhất. Chỉ là hắn sợ nếu đem bàng nhiên đại vật (vật to lớn) tiến nhập tiểu cúc hoa còn đang khép chặt thì thân người yếu ớt này sẽ chịu không nổi sự xâm lấn của hắn. Cúi người hôn nhẹ Tiểu Lâm, tạo ra một sợi chỉ bạc ngay bên khóe miệng liêu nhân, động lòng, hắn lại dò hỏi, “Ta không nên thương ngươi?”
Đã lâm vào tình triều, khó mà rút chân ra được, tiểu nhân nhân lắc đầu, chủ động nâng lưng nghênh đón hắn.
“Ta đây phải......” Tần Chính không hề chần chờ, nâng hai cánh hoa đồn khẩu (mông) đâm thẳng một cái, “Thương ngươi!”
【 a a...... 】
Tiểu Bính Tử đuổi theo vừa đến liền được rửa mắt một màn nóng bỏng, hoảng quá, hắn quát to một tiếng ‘ ta cái gì cũng không nhìn thấy’ sau đó vội vàng lui đi ra ngoài, thuận tiện đem toàn bộ người hầu xung quanh đó thanh tẩu đi nơi khác. Lão gia cũng thật là, ban ngày ban mặt, trời sáng rõ ràng như thế mà ăn cũng không chịu khép cửa lại.
Ước chừng nửa canh giờ sau, từ lúc lão gia ôm Lục chủ tử đi ra ngoài dược thất, trở lại sương phòng thẳng đến sáng hôm sau mới thấy được ra khỏi đại đại môn dùng tảo thiện (bữa sáng). Cửu hạn tài phùng cam lộ (hạn dài gặp cam lộ, ví điềm lành), ngu gì mà không ăn cho no bụng chứ.
“Các ngươi đoán hắn đang mộng cái gì?” Sĩ Thần nhìn người đang nằm trên giường dù ngủ nhưng vẫn giương lên nụ cười gian xảo đầy thỏa mãn mà hỏi.
Duy Nhất đong đưa phiến tử đáp lời, “Ta nghĩ ta có thể đoán được một ít.”
Vân Phi cùng A Kiệt gật gật đầu, chỉ dùng ngón chân nghĩ đã đủ biết. Kỳ Nhi cùng Quần Ngạo xem cũng lười xem. Tiểu Lâm thì lại cúi gầm đầu xuống, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng bừng, không phải do y cố ý mà.
Tần lão gia đến tột cùng đang mộng thấy cái gì?
Hải biên cao ngất, trên đỉnh nhai thạch, một người hai tay chống nạnh đối mặt với biển rộng sống lớn mênh mông, trương cuồng đại tiếu hòa vào phong cảnh hùng vĩ làm tăng thêm sự hả hê ở nơi hắn. Ha ha ha ha, hắn rốt cục, rốt cục cũngthực hiện được ———”A ——!”
Sĩ Thần thật sự nhìn không nổi nữa, hai tay nhằm thẳng gương mặt của kẻ vô sỉ kia, ra sức nhéo hai bòng, kéo hắn từ trong mộng đẹp đi ra.
Tần Chính vừa mới tỉnh dậy, đập vào mắt là bảy người đang đứng ở trong phòng, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo nhảy xuống giường sờ sờ người này, xoa bóp người kia, nhất là Vân Phi cùng A Kiệt, hai người đã lâu không thấy mặt, rờ rẫm thật lâu rồi cuối cùng đặt mông ngồi trở lại trên giường, mặt mày giãn ra thỏa nguyện, “Không phải đang nằm mơ a.”
Đến ngày này, vong tâm đan đã ở trong cơ thể Tần Chính bốn mươi tám ngày. Thất vị phu nhân của hắn lại tụ tập ở trước mắt, mà lần này hắn lại không hề thất kinh, có nghĩa là an tâm được rồi, hắn không có bị bọn họ vứt bỏ. Có lẽ lúc bỏ nhà đi bụi chỉ là hắn muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc có hay không tới tìm hắn, chỉ vì Tần Chính thật sự nan dĩ tương tín (khó lòng tin được) , bọn họ là người của hắn.
Sĩ Thần hừ nói, “Lão gia làm cái gì cũng là mộng đẹp hết, còn trước mắt đây chính là ác mộng.”
Tần Chính cười gượng nói, “Việc này nếu muốn trách thì phải trách Tiểu Bính