Edit: Tĩnh Nguyệt
Beta: Tiểu Anh
Chỉ là ba cái quỷ sự đáng quăng qua một bên, Tần Chính hắn cần gì phải hao tổn sức lực mà quan tâm chứ...... Hắc hắc......
“Ta cảm thấy hình như ta nhớ được chút gì.” Đêm nay đương lúc A Kiệt tính sơ tẩy rồi đi ngủ thì Tần Chính bước vào phòng y nói như thế.
“Thật sao?!” Nghe vậy, A Kiệt kinh hỉ không thôi.
Tần Chính thập phần nghiêm túc mà gật gật đầu, “Ngay lúc nghe ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta tựa hồ như nhớ ra chuyện kết bái, hình như từ lúc đó trở đi, ngươi lúc nào cũng gọi ta là đại ca đúng hay không?”
A Kiệt vui vẻ nói, “Đúng, đúng!” Thanh tỉnh một chút đi Nam Cung môn chủ a, sau khi kết bái thì đương nhiên ngươi phải gọi hắn là đại ca rồi, hắn vốn già hơn ngươi mà, đây đúng là kiểu nói chuyện vô nghĩa.
Tần Chính lại nói, “Hôm qua ngươi cùng ta ngồi dựa vai nhau, ta liền nhớ tới ngày xưa chúng ta cũng thường xuyên làm như vậy.”
A Kiệt lại vui vẻ tiếp lời,”Đúng vậy, đúng vậy!” Tỉnh lại đi Nam Cung môn chủ, ngồi dựa vai nhau không phải là một chuyện gì đáng ngạc nhiên đâu a.
Tần lão gia cuối cùng cho ra kết luận, “Ta cảm thấy nếu nói những lời hay nói, làm những chuyện thường làm, thì có thể ta sẽ nhớ lại những chuyện lúc trước.”
A Kiệt vội vàng nói, “Vậy thì từ nay về sau chúng ta sẽ nói những lời hay nói, làm những chuyện hay làm đi.”
Trong bụng, Tần Chính đã cười đến mức xoắn cả ruột, bất quá biểu tình bên ngoài của con sắc lang này vẫn trước sau như một, bình tĩnh đáp lời, “Phải vậy không, thế thì chi bằng chúng ta bắt đầu từ bây giờ đi?” Nói xong hắn nhìn về phía đại dục dũng một bên đã đổ đầy nước, trên mặt có một chút mờ mịt pha lẫn một chút trầm tư, sau đó thì sợ hãi than, “Tựa hồ...... Từ trước...... Ngươi cùng ta vì tiết kiệm củi lữa nên đã cùng tắm chung một dục dũng, có đúng hay không?”
A Kiệt có chút ngượng, “Có......” Sự thành thật của Nam Cung Môn chủ quả thật khiến cho người ta muốn hộc máu.
Tần Chính đi lên phía trước, nhẹ nhàng cởi bỏ thụy bào của Thất phu nhân, bên tai y nhẹ giọng nói, “Vậy thì chúng ta đến ôn lại một lần, làm những chuyện quen thuộc, biết đâu ta lại nhớ ra được cái gì không chừng.”
“Nhưng dục dũng này quá nhỏ, chứa không đủ.....”
“Lúc trước có thể chứa đủ, sao nay lại chứa không được?” Nói xong Tần lão gia quăng quần áo qua một bên, bước vào dục dũng, “Mau đến đây đi.”
A Kiệt thu áo choàng, trong lòng đấu tranh dữ dội, qua hay không qua.
Tần lão gia kéo dài thanh âm, lặp lại một lần nữa, “Ta nhớ rõ —— có một lần —— ngươi cùng ta ——”
A Kiệt vội la lên, “Ta và ngươi làm sao?!”
“Có một lần ngươi cùng ta tựa như giờ phút này, ta đã tiến vào ngồi rồi nhưng ngươi vẫn còn đứng mãi ở chỗ đó, sau thì.....”
“Sau thì như thế nào?!”
“Sau ta phải gọi ngươi thêm vài lần nữa, ngươi mới đi lại đây, tiếp đó......”
“Tiếp đó ra sao?!”
“Tiếp đó, tiếp đó, ngươi phải đi thì mới có bước kế a, bằng không thì sao ta nghĩ tiếp được.”
“Nga, ta đến đây.” Vì thế A Kiệt đi đến bên cạnh dục dũng. Các vị bình tĩnh, đừng vì nóng giận quá mà hộc máu vội, chuyện kế đến mới đáng để phun trào.
Tần Chính nói tiếp, “Sau đó ngươi cũng ngồi vào, kế đó......”
A Kiệt cởi áo choàng bước vào dục dũng, quả thật là Tần lão gia nói một lời, y liền làm một cái. Dục dũng chật hẹp, hai người ngồi vào làm nước tràn cả ra ngoài.
“Kế đó ta cứ như vậy giúp ngươi chà xát tẩy rửa......”
“Đại ca...... A ân......” Giờ này khắc này, Nam Cung môn chủ mới biết mình lọt vào hang sói, bất quá đã muộn.
Tần Chính cúi người bên cổ y mà day cắn, một bàn tay trước ngực A Kiệt vỗ về chơi đùa, tay kia thì mò xuống phía dưới tìm kiếm. Sau mới phát giác ra trong đây nhỏ hẹp, không thích hợp để làm tư thế như vậy, hắn liền lui ra phía sau một chút làm cho y xoay người đưa lưng về phía mình, “Tẩy xong phía trước, ta lại giúp ngươi chà sát phía sau lưng.”
“Đại ca không...... Không cần như vậy......” A Kiệt bị phục đặt ở dũng duyên, dầu gối khụy xuống, hai chân bị mở to ra.
“A, nhớ ra rồi, khi đó ngươi cũng nói câu ‘không cần như vậy’.” Thân trên của Tần Chính kề sát lưng y, ở dưới nước tìm kiếm huyệt động mất hồn kia, day dưa một hồi rồi cũng dùng sức đâm vào, “Mà ta đối với ngươi vẫn làm như vậy.”
“Không......”
Nước trong dục dũng vốn là đã tràn ra ngoài một ít, lúc này lại nhộn nhạo dữ dội như thế, thì còn đâu đủ để mà tắm rửa.
Một đêm ôn lại những chuyện quen thuộc trước kia, Tần lão gia có lẽ thực khôi phục lại chút trí nhớ, bởi vì những chuyện xảy ra đêm qua đích xác đều giống như hồi trước.
Sáng sớm, sau một đêm bị hành xác, A Kiệt vẫn còn đang nằm ở trên giường, Tần Chính đã thần thanh khí sảng mà ngồi ở thiện thính dùng tảo thiện. Bảy đại nha đầu của Tần phủ, trừ bỏ Thúy Mặc cùng Tâm Như theo Tiểu Lâm trở về Tô Châu, còn lại năm người toàn bộ lưu lại Giang Lăng hầu hạ lão gia, đãi ngộ này kiểu này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, Tần lão gia cảm động đến rơi nước mắt.
“Các ngươi không ăn?” Năm nha đầu đứng hầu ở phía sau, Tần Chính tự dưng cảm giác được có mấy mũi nhọn đang chỉa vào mình, khói bốc xung quanh, hắn tựa như đang đứng trong đống lửa, đang ngồi trong đống than, phải biết rằng mấy ánh mắt này là đại diện cho ngũ vị phu nhân của hắn, hầu hạ chẳng qua là cái cớ, nói trắng ra là giám sát thì hơn. Chẳng lẽ lại sợ hắn cùng với Nghiêm Thanh Nhẫm......
“Đã sớm ăn, lão gia cứ chậm rãi mà dùng.” Mặc Hương trả lời.
“Nga.” Tần Chính nếm qua chén trè hạt sen, cảm thấy được mỹ vị liền vội kêu thêm một bát, uống lấy uống để.
“Hương Lan, đây là ngươi làm phải không?”
“Vâng, đây là món mà Tam chủ tử vẫn thường ăn.” Hương Lan có chút ngoài ý muốn, ngoài ý muốn lão gia có thể kêu đúng tên mình, từ sau lúc mất trí nhớ đến giờ nàng còn chưa gặp qua lão gia quá vài lần, càng ngoài ý muốn lão gia thế nhưng lại biết bát chè hạt sen này là do nàng làm.
Thấy Hương Lan nghi hoặc, Tần Chính liền giải thích, “Tam chủ tử lúc gần đi có nói ngươi trù nghệ không tồi, bảo ta muốn ăn cái gì liền nói với ngươi.”
Hương Lan gật đầu, thì ra là thế.”Nếu không hợp khẩu vị, lão gia cứ việc nói với Hương Lan.”
“Đúng rồi, tam chủ tử lần này quay về Bạch Vân thành là thăm người thân?” Tần Chính lại hỏi.
Hương Lan do dự trong chốc lát rồi mới trả lời, “Vâng, người đi chúc thọ lão phu nhân.” Lão phu nhân chính là mẫu thân của Tam chủ tử, là nhạc mẫu đại nhân của Tần lão gia.
“Chúc thọ......”
Tần Chính không nhiều lời nữa, hắn lo ăn cho xong rồi bưng thêm một phần tảo thiện khác chuẩn bị đem đến cho A Kiệt, trên đường vừa lúc gặp được Tiểu Bính Tử đang đi hướng ngược lại.
“Lão gia sớm.” Tiểu Bính Tử lễ phép vấn an.
Tần Chính dừng chân, đem người trước mắt nhìn từ đầu đến chân rồi từ chân lên ngược lại đầu, sau đó nhe răng cười đến sáng lạn, “Là Tiểu Bính Tử a.”
Tiểu Bính Tử rùng mình không hiểu, “Đương nhiên chính..... Là ta.”