Edit: Tĩnh Nguyệt
_______________Tần lão gia, chứng tỏ khí phách nam nhi của mình đi a ___________
Đêm khuya, ngọn đèn dầu trong đại sảnh của Bạch gia vẫn còn đang cháy sáng.
Bạch Hạo Chi triệu bốn nhi tử của mình, Bạch Ngôn Thiên, Bạch Ngôn Thu, Bạch Ngôn Lĩnh, Bạch Vân Phi đến ngồi vây quanh ở trước bàn thảo luận việc sinh tử tồn vong của Bạch Vân thành.
“Nếu quân binh chia làm hai đường ở chỗ này, thất bại là điều khó tránh khỏi,.” Ngón tay Vân Phi chỉ vào một điểm ở trên bản vẽ, “Chủ ý của quân Nam Lương nhất định là đánh vào sông Lại Hà.”
Lúc trước đã nói qua Bạch Vân thành dễ thủ khó công, đánh một hồi nếu không có người bên trong thành cấu kết cùng kẻ thù bên ngoài thì cũng không tới nỗi bị quân địch gây khó dễ lâm vào tình trạng nguy cấp. Nhưng ngặt nỗi thành trì kiên cố này lại có một điểm trí mạng, đó chính là sông Lại Hà. Sông Lại Hà từ hướng đông nam chảy về Bạch Vân thành là nguồn nước sinh tồn cho thành dân nơi đây, nếu bị người cắt đứt, người trong thành chỉ còn cách dựa vào những giếng nước sâu dẫn mạch nước ngầm từ xa đến, nhưng cũng sẽ không đủ. Mười vạn đại quân của Nam Lương chỉ cách Bạch Vân Thành có năm mươi dặm, chỗ binh kia chia làm hai đường, bảy vạn người tiếp tục tiến tới, mặt khác ba vạn đại quân còn lại dùng đường sông xuôi đến, mà quân coi giữ tất cả các cửa sông của Lại Hà ở Bạch Vân thành bất quá có mấy nghìn người, biết phải chống cự như thế nào đây.
“Trước kia ta đã có nói qua là phải dẫn nước từ Quý Hà vào trong thành, vì sao đã vài năm trôi qua mà đại ca vẫn không làm.” Vân Phi không khỏi có chút phiền muộn lên tiếng chất vấn.
Bạch Ngôn Thiên lập tức trốn tránh trách nhiệm, “Ta phải để ý đến việc thương buôn, nên chuyện này đã giao cho Nhị đệ bắt tay vào làm......”
“Đào sông dẫn nước, không khỏi có chút hao tài tốn của......” Bạch Ngôn Thu nói quanh co.
Việc làm để lại phúc duyên cho tôn tử, lại bị Bạch nhị gia nói thành chuyện hao tài tốn của, Vân Phi mặc dù tức giận nhưng cũng đành phải áp chế cơn tức. Giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thêm nữa, y cũng không phải thành chủ, có gì tư cách gì chỉ trích người khác.
“Tam ca, ngày mai liền ra lệnh cho người dân trong thành bắt đầu trữ nước, chuẩn bị sớm cũng có thể chống đỡ được mấy ngày.”
“Ân” Bạch Ngôn Lĩnh lập tức trả lời.
Vân Phi lại nói, “Người thợ rèn ở thành đông kia còn ở hay không?”
“Tứ đệ tìm hắn để làm gì?” Bạch gia lão Đại hỏi.
“Đại ca đã quên hắn từng ở Đông Dương hay sao, từ bên kia học được một thân công phu chế tạo hỏa khí (súng, đại pháo) thật tốt.”
“Lửa cháy đến nơi, sao hắn theo kịp.” Bạch Ngôn Thiên cũng không tin lão nhân mặt rỗ kia có biết bao nhiêu lợi hại… Hơn nữa, hắn cũng không phải chưa thấy qua mấy cái đồ kia, không phải giống như như bắn tên sao, mấy lạp hỏa dược ấy từ một cái ống phun ra, lúc bắn người vang lên tiếng y như nã pháo?
Vân Phi thở dài, đương nhiên làm không kịp, nếu là vài năm trước lo phái người đi làm dự trữ để sau dùng thì lúc này còn sợ ai.”Ta nghĩ nên đi tìm hắn, xem hắn trong vòng năm ngày có thể giúp ta chế tạo một ít hay không. Ta tính mang vài người ở nơi này......” Nói xong Vân Phi lấy tay gõ gõ vào một điểm khác ở trên bản đồ, “Dạ tập.” (tập kích ban đêm)
“Ngươi tính mang vài người đi tập kích mấy vạn đại quân của người khác?!” Bạch Ngôn Thu hoảng sợ.
“Ý phụ thân như thế nào?” Vân Phi nhìn về người đang ngồi trên ghế.
Bạch Hao Chi thủy chung vẫn chưa lên tiếng lúc này lại mở kim khẩu, “Cứ theo ý ngươi mà làm đi.”
Nếu có thể làm ra hỏa khí, cho dù chỉ có vài cái, nhưng sự kỳ diệu đáng sợ từ nó cũng có thể làm cho mấy vạn người thất kinh, cái y muốn chính là có thể tạm thời cầm cự với bọn họ, tranh thủ thời gian hướng về phía Thiên triều mượn binh, tuy bảo việc này giống như dữ hổ mưu bì (ý nói không thực tế), nhưng trước mắt cũng chỉ có cách như vậy.
“Phụ thân, nhi tử con có một câu không biết có nên nói hay không.” Bạch Ngôn Thiên quan sát sắc mặt của Bạch Hạo Chi nhỏ giọng nói.
“Không thể nói thì đừng nói.”
“Nhi tử là muốn...... Là muốn, thà khiến cho thành dân vì chiến tranh mà loạn cập, máu đổ đầu rơi thì không bằng chúng ta...... không bằng đem thành cấp cho Nam Lương.....”
“Đại ca ngừng lại!” Vân Phi một chưởng đập vào bàn, “Ngươi thực tin là bọn chúng chỉ mượn thành? Dù như vậy có thể bảo trụ được cái mạng, nhưng cũng sẽ giống như con chó bị người ta chà đạp dưới chân. Người của Bạch Vân thành tuyệt sẽ không vì tham sống sợ chết mà làm chó vẫy đuôi mừng chủ, hậu nhân ‘ Bạch Nhất Bán ’ chỉ thà làm ngọc vỡ!”
Bạch Ngôn Thiên hiện giờ dù sao cũng là thành chủ, bị người khác lăng nhục mặt mũi như vậy có chút không nhịn được, “Ngươi nói thì dễ, đến lúc binh mã Nam Lương tiến đến, ngươi chỉ cần theo tên lão gia kia nghênh ngang cất bước ra đi, bọn ta ở đây chỉ có cách chờ chết mà thôi!”
“Câm mồm! Cút đi cho ta!” Bạch Hạo Chi giận giữ rống lên.
Vân Phi cúi đầu, thân thể run lên một hồi lâu sau mới ổn định được, tiếp đó y bình tĩnh nói, “Ta sẽ cùng với Bạch Vân thành tồn vong.”
Sau khi Bạch gia tam huynh đệ rời đi, Bạch Hạo Chi cùng Vân Phi ngồi đối diện với nhau một lát, cuối cùng Bạch Hạo Chi đứng dậy, vòng ra sau lưng Bạch Vân Phi, đặt tay lên hai vai hắn, thở dài, “Phi nhi, ngươi cũng thấy đấy, tên đại ca không nên thân này của ngươi đảm không nổi việc của Bạch Vân thành.”
Vân Phi lắc lắc đầu, “Phụ thân, đừng nói nữa, đừng làm khó con.”
“Hảo, không nói nữa. Chỉ là Phi nhi, ngay cả đại ca ngươi cũng nói ngươi như thế, người khác còn mồm loa mép giải hơn thế, ngươi như thế nào có thể chịu đựng được! Ngươi nói coi phụ thân và mẫu thân sẽ đau lòng đến mức nào a!”
Vân Phi gắt gao cầm lấy tay của phụ thân, ức chế nỗi nghẹn ngào trào dâng trong cổ họng, “Con bất hiếu, bất hiếu......”
Tần Chính nín thở, cuối cùng nhìn thoáng qua hai phụ tử rồi sau đó nhẹ nhàng tránh ra, tới một chỗ yên lặng rồi mới khinh hô một tiếng ‘ người tới ’, trong tối, lập tức có một bóng đen hiện thân trước mặt.
“Nói cho Hải Phượng Hoàng biết, ta muốn gặp nàng.”
Bóng đen cúi đầu, rồi sau lại biến mất từ một nơi bí mật gần đó, đến rồi đi giống như hai làn gió. Một câu này của Tần Chính tưởng chừng như đang nói chuyện với không khí.
“Đêm đã khuya, sao còn đi lang thang ở đây
Phía sau truyền đến thanh âm của Vân Phi, Tần Chính vội đổi sang khuôn mặt tươi cười xoay người nói, “Bạch công tử cũng không phải đang đi dạo sao.”
Vân Phi nhíu mày, “Đừng gọi ta là Bạch công tử.”
“vậy thì gọi Bạch hiền đệ đi ngươi không phải kêu ta là Tần đại ca hay sao?”
Vân Phi vốn định giải thích, chợt nhìn thấy bộ dạng vô tâm vô phế của người trước mặt chỉ đành cười khổ, “Tùy ý ngươi muốn đi.”
“Tuy nói ta đã không còn nhớ rõ, nhưng ta muốn thay “hắn” hỏi một câu.”
“Hắn?”
Tần Chính vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán, làm ra một bộ dáng rằng sự tình có ra sao thì cũng chả liên quan đến mình, “Chính là cái người mà ngươi cam nguyện vứt bỏ chức vị thành chủ mà đi theo á.”
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ta muốn hỏi, ngươi có hối hận hay không?”
“Không, không phải hối hận.”
“Vậy thì là gì?”
Vân Phi ngẩng đầu lên, nở ra một nụ cười thê lãnh, “Ngươi hiện giờ cũng đã quên những chuyện xảy ra trước kia, vậy ngươi có thể hứa để cho ta ở tạm Bạch Vân thành này một khoảng thời gian hay không?”
Không, y tuyệt không tiêu