Edit: Tĩnh Nguyệt
___________________________~*~_______________________________
Tiếng cười lanh lảnh ở một con đường nhỏ trong thành theo gió phiêu bạt đến tận cánh đồng hoang vu bên ngoàn, bất luận là ở tần quận hay là ở sơn lâm Tô Châu, tất cả đều không sánh bằng việc ở ngoài Bạch Vân thành phóng ngựa săn bắn, cất cao giọng hát, tự do tự tại hòa mình cùng với đất trời.
Khởi điểm là hai đại mã cùng sánh bước bên nhau, rong ruổi từ trong thành ra đến ngoài thành, nhưng sau đó vị công tử tuấn, mình khoác tấm bạch cừu dường như không chịu nổi nữa, liền nhất mã đương tiên, phi lên phía trước.
“Con hươu có sừng tám gạc này là của ta!” Không thể tưởng vào lúc tiết trời se lạnh như thế mà lại có thể gặp được một con mồi tốt như vậy.
Tần Chính nhanh giục ngựa đuổi theo, “Từ từ, đợi ta với a!”
“Ai rảnh mà chờ ngươi, đợi ngươi tới, nó đã chạy mất đất rồi!” Vân Phi cũng mặc kệ người phía sau, đương tính giương roi bắt con vật kia lại, nhưng ai ngờ con hươu bự khổng lồ vậy mà lại rất nhanh nhẹn, nhác thấy y thì liền quay người mau mau bỏ chạy, ngay cả ngựa của y cũng đuổi theo không kịp. Mắt thấy hươu sừng tám gạc sắp biến mất ra khỏi tầm mắt của mình, y lập tức thả người nhảy lên, hai chân điểm nhẹ lên cỏ lấy điểm tựa rồi bắt đầu cuộc truy đuổi.
Nhìn thấy người kia thuận gió bay đi, Tần Chính kinh sợ, la lên “Vân Phi ——!”
Thân hình nhẹ nhàng, giống như cùng gió hòa thành một thể, không cần mượn lực cũng có thể nhảy xa hơn mười trượng. Nếu hỏi trong Tần Phủ thất vị chủ tử, người nào có khinh công tốt nhất, Vân Phi, Vân Phi, đương nhiên là Tần Tam chủ tử.
Đợi đến khi Tần Chính đánh ngựa tới nơi, Vân Phi đã đứng thẳng trên mặt đất nhìn về phương xa, cung cùng tiễn để tại một bên.
“Sao không đuổi theo?” Tần Chính thở phì phò nhìn về hai con hươu một lớn một nhỏ ở đằng xa.
Vân Phi lắc đầu, “Ta thắng nó là đủ rồi, ngươi xem con của nó còn nhỏ như vậy.” Nói là đam mê săn bắn, kì thực chính là hưởng thụ cái loại cảm giác tự do tung hoành, tự do truy đuổi trong chốn đất trời mênh mông, cùng với đám mây trên trời kia chơi trò đuổi bắt, xem ai chạy trốn nhanh hơn, còn có, “Xem ai nhảy cao hơn!”
Nhìn một đám bồ câu không biết từ nơi đâu đến, khóe miệng Vân Phi giương lên, lại phi thân hướng về không trung, Tần Chính ở bên dưới tiếp lấy tấm bạch cừu y bỏ lại.
Bạch y phiêu khởi, khinh công đăng phong tạo cực (đạt tới đỉnh cao), khi thì bắt lấy bồ câu, cùng nó đùa giỡn, khi thì cuốn lấy cả đàn, quấy rối trận hình, có lúc điểm nhẹ lên thân mình của bồ câu để mượn lực, rồi lại lao mình làm đầu lĩnh, xông xáo dẫn dường, đôi khi vòng xuống đuôi, xua cả đàn bay mau.
Mắt thấy thân ảnh kia giống như một đóa bạch vân sẽ cùng đàn bồ câu càng bay càng xa, Tần Chính thất thanh hô to, “Chớ đi ——!” Đừng bay đi!
“Sưu sưu” hai tiếng vang lên, hai con bồ câu dưới chân từ giữa không trung rơi xuống, thân mình Vân Phi khẽ lệch qua một chút nhưng rất nhanh sau đó, y liền đáp xuống ngọn cây, ổn định tư thế. Vừa thấy người bắn tên đúng là Tần Chính thì Vân Phi kinh ngạc không thôi, phải biết rằng Tần lão gia yêu điểu như mạng, từ trước đến nay đều luyến tiếc không dám thương sát một con.
“Ngươi mau quay lại! Bằng không ta...... Ta đem ngươi bắn rớt xuống!” Tần lão gia giương tên, giở giọng uy hiếp.
Vân Phi cười yêu, “Bắn a, mau bắn ta rớt đi, ta sợ quá à nha.”
“Ngươi...... Ngươi cho rằng ta không dám bắn phải không, xem tiễn.”
Một tiễn mềm nhẹ bật ra khỏi cánh cung, chưa tới giữa không trung thì đã rớt, Vân Phi lao xuống bắt lấy bạch vũ tiễn, sau giống như giẫm lên thang mây lăng không hướng về phía người bắn tên. Cuối cùng thì ngã vào trong lòng ngực của hắn, khẽ ôm một bên ngực, thương tâm kêu lên, “Nha, làm sao bây giờ, lại bị ngươi bắn trúng.” Vì sao nói ‘ lại ’, tất cả cũng chỉ vì thật lâu trước kia, y đã từng bị hắn hung hăn cấp cho một tiễn giống như vậy.
Thích được giống như đám mây trắng kia, vô câu vô thúc (tựa như không bị kìm hãm) mà tung bay, vờn với gió, chơi với trăng, hưởng thụ trời cao biển rộng, nhưng nếu không có ngươi, trời càng cao, biển càng rộng, thì ta lại càng cảm thấy cô đơn tịch mịch......
“Làm sao bây giờ, ân...... Như vậy đủ chưa?”
Cúi đầu bắt được đôi môi của đóa bạch vân, hắn liền gắt gao hôn trụ, không cho y tái bay nữa......
“Không được, đừng quên bạch...... Bạch cừu của ta......”
Lần này, Vân Phi cùng Tần Chính đi ra ngoài để săn chồn bạc, cừu y do mẫu thân lấy da của chồn bạc tự mình may lên, y không cẩn thận làm cháy đi đôi mắt nhỏ, trong thành lại khó có thể mua được bộ hồ bì có mao sắc thuần bạch, y chỉ còn cách chính mình tự săn một con.
Hồ ly trời sanh tính giảo hoạt, hành tung khó dò, bất quá Vân Phi bên bờ sông ngoại ô thành Bạch Vân, vào thời điểm sắc trờ tờ mờ, xám xám, mấy con linh vật này sẽ tới đây uống nước.
Đêm nay hai người ở trong một cái hang đối diện bờ sông, đốt lên lửa trại xua đi thú dữ, đồng thời phô khai trướng bố (lều), cứ để nguyên quần áo như thế mà đi ngủ.
“Cứ như vậy ngủ?” Tần lão gia rất là bất mãn.
Vân Phi ngáp vài cái rồi nói, “Không có gối ấm đệm êm, lão gia ngươi chấp nhận thiệt thòi một đêm đi.”
“Không phải, ý ta nói là xiêm y, cứ để như vậy ngủ không thoải mái.”
“Chẳng lẽ ngươi là đại cô nương da thịt mỏng manh, tinh tế? Trời lạnh như thế mà còn đòi cởi, không đông