“Các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với ta.Còn có mối quan hệ nào mà khó có thể mở miệng?!”
Vân Phi đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Kỳ Nhi cùng sáu người còn lại chỉ lặng im không nói gì. Khó có thể mở miệng, thực đúng vậy, mối quan hệ như thế, khó có thể mở miệng, khó có thể mở miệng!
“Tiểu Bính Tử.” Duy Nhất thấp giọng kêu một cái, sáu ánh mắt đều đổ dồn vào đứa xấu số bị kêu tên.
“Vâng.” Tiểu Bính Tử đáp mà vẻ mặt như muốn khóc, đến tột cùng thì hắn đã làm gì có lỗi khiến lão thiên gia đày đọa hắn như thế a…..Tiểu Bính Tử đứng lên ho khan hai tiếng đang muốn mở miệng, liền thấy cặp mắt của Tần Chính cùng chư vị chủ tử nhìn chằm chằm vaò mình, khiến hắn vô thức mà lùi lại vaì bước. Đáng sợ a… Muốn hắn nói như thế nào, bảo hắn nên nói như thế nào đây, nếu nói thẳng ‘ lão gia a, bọn họ kỳ thực là phu nhân của ngươi ’, sẽ hù doạ vị lão gia mất trí nhớ naỳ đến chết mất. Cặp mắt ngơ ngác của lão gia thật giống với mấy đứa ngốc đầu ngốc não dữ à, Tiểu Bính Tử cho ra kết luận, phải nói, nhất định phải nói.
‘ Tần Chính ’ đợi dài cổ cả nửa ngày, cũng không thấy tên ngốc đầu tiểu tử kia nói gì, không khỏi giận dữ mà hét lên, “Ngươi mau mau nói a!”
“A, vâng, vâng.” Ho khan vài tiếng, ngốc đầu tiểu tử bắt đầu dông dài “Trước tiên là nên nói về xuất xứ của chúng ta. Chúng ta thuộc Tần Phủ, quý phủ nguyên bản tại Tần quận, vì một số nguyên nhân ba chấm mà dọn tới đây, nơi đây là Giang Nam, nguyên là Đào Hoa Ổ, cũng vì một vài nguyên nhân khó nói mà thay tên thành “Tần Phủ”. Lão gia thực ra là chủ nhân của Tần Phủ, mấy vị này là…. bất quá bọn họ đều không phải là lão gia, mà là…” Nói rồi Tiểu Bính Tử bắt đầu chỉ từ Kỳ Nhi nhất nhất nói qua, “Đại chủ tử, Nhị chủ tử, Tam chủ tử là người vừa mới bước ra, còn có Tứ chủ tử, Ngũ chủ tử, Lục chủ tử, Thất chủ tử. Lão gia ngươi có hiểu hay không?”
Nếu là thường ngày thì Kỳ Nhi cùng với các vị chủ tử khác đã sớm cắt cái luỡi lắm lời của tên lắm mồm này, nhưng lúc này lại muốn hắn nói thêm một hồi.
“Có hiểu hay không?” ‘ Tần Chính ’ vẻ mặt mờ mịt, trong một lúc mà tống cho hắn nhiều thứ như vậy, chính hắn không rõ, hắn cùng với các vị công tử kia quan hệ như thế nào. Đều là chủ nhân của quý phủ, cũng là thân nhân nhưng lại không có quan hệ huyết thống, cũng không phải kết bái kim lan, hắn thực sự không nghĩ ra được mối quan hệ gì nữa. Còn nữa, nghe thằng nhãi này nói một hồi, hắn tại sao lại có cảm giác rất muốn đánh người?
“Không rõ?” Tiểu Bính Tử thương cảm nhìn hắn một cái, thầm nghĩ dược này thực làm cho con người ta trở nên ngu xuẩn, “Lão gia, đây là chủ tử, hiểu chưa?”
Tần Chính gật đầu, “Hiểu rồi.” Sau đó thì sao?
“Bọn họ là người rất quan trọng đối với lão gia.”
“Còn gì nữa?” Hẳn là rất quan trọng a, nếu không, không thể nào đều là chủ nhân của quý phủ
“Thất vị chủ tử cùng lão gia tương nhu dĩ mạt.(tương cứu trong lúc hoạn nạn)” Đây là sự thực, “Tương thân tương kính” cái này còn chờ suy tính, “Tương hỗ phù trì (giúp đỡ lẫn nhau), đồng sinh cộng tử.” Kẻ khác vừa ao ước lại vừa cảm động.
“Chờ một chút” ‘ Tần Chính ’ vội vàng kêu to ngăn Tiểu Bính Tử nói tiếp, cộng hoạn nan đồng sinh tử hắn biết, nhưng giữa hắn và bọn họ còn có thể gọi là ‘ tương nhu dĩ mạt ’ hay ‘tương thân tương kính ’ sao?
Tiểu Bính Tử nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của hắn, chuẩn bị tiến thêm một bước chỉ ra.
Nhưng vào lúc này, A Kiệt một bên đột nhiên đập bàn hô lớn, “Câm miệng.” Sau đó chuyển hướng về ‘ Tần Chính ’ cắn răng nói rằng, “Để cho ta nói cho ngươi biết, ta đã cùng ngươi mặc qua hồng bào, đã bái thiên địa, cũng đã đi qua lễ chu công!” Nói xong vẻ mặt của y đầy bi phẫn cùng khuất nhục.
“A Kiệt…”
Quần Ngạo nắm nhẹ vai hắn, mi mắt hạ xuống, che giấu nỗi buồn ẩn bên trong.
Nguyên lai, nếu hắn không chấp nhận, nếu hắn không tiếp thu thì loại quan hệ bị khinh thường naỳ thật là khó mở miệng.
“Ngươi là nói…” Thành thân?! ‘ Tần Chính ’ cả kinh, choáng váng, xem ra Vong Tâm Đan không có khiến hắn quên đi mặc hồng bào, bái thiên địa, đi chu công chi lễ là chỉ việc thành thân.
“Ngươi bây giờ đã tường tận chưa?” Kỳ Nhi quay đầu lại, hai mắt tràn ngập nỗi sợ hãi. Tiểu kỳ lân lãnh tuyệt, kiêu ngạo là thế, nhưng giờ đây, ngay cả cái tính cách lạnh lùng ấy cũng không lấp được nỗi kinh hãi trào dâng trong lòng.
“Điều này sao có thể! Đây…đây….đây” ‘Tần Chính ’ cả người lạnh run, cũng không biết là hắn thực đang nộ khí hay vì cái khác, “Đây quả thực là sai lầm! Hoang đường! Hoang đường nhất trong thiên hạ!
Tần Chính đang mất trí nhớ, hắn cũng không muốn nói ra những lời như vậy, hắn thực tại chịu quá nhiều kích động, lại thêm, khi hắn biết được mấy vị tướng mạo bất phàm như vậy là người của hắn … Hắn thật… Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là vui mừng điên cuồng, không sai, chưa phát giác ra đó là sai lầm, chưa phát giác ra đó là hoang đường, giống như từ trên trời vô duyên vô cớ rớt xuống tuyệt thế bảo bối nện cho hắn một cái làm chấn thương cả đầu, một cái lại tiếp theo một cái, bảy cú đập như vậy, khiến cho hắn vui sướng hân hoan. Thế nhưng niềm vui ấy chỉ duy trì trong một cái chớp mắt, hắn liền thanh tỉnh ý nghĩ, bọn họ cùng hắn là nam nhân a! Có lẽ, mọi người là đang làm trò đùa giỡn với hắn. Hắn lại vì thế cảm thấy vui vẻ, điều này khiến hắn nổi giận,