Chuyển ngữ: nhoclubu
Phòng bệnh của Trịnh Thiên Dã là phòng VIP sang trọng chuyên dụng, hoàn toàn không đơn điệu như phòng bệnh bình thường. Ngược lại như khách sạn sa hoa, giường là giường đôi lớn, vật dụng đồ điện thứ gì cần cũng có. Nói là chữa bệnh, chi bằng nói là đi nghỉ dưỡng ở trong này.
La Phi đồng ý ở lại, nhưng hai người ngồi trên sô pha xem ti vi một hồi đến chán, khi chuẩn bị đi tắm mới phát hiện không có đồ thay.
Trịnh Thiên Dã đương nhiên cảm thấy chuyện này chả có vấn đề gì to tác, La Phi ngủ chung với anh thì đâu cần mặc quần áo làm gì, cho dù mặc cũng bị anh cởi hết. Nhưng ý nghĩ này không thể biểu đạt trắng trợn quá, anh lại bộ suy tư một hồi, chợt nảy ra một ý, từ trong tủ áo lôi một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ ra,nói: “Em lấy cái này mặc ngủ đi, bây giờ ngày nào anh cũng mặc cái này, thoải mái lắm.”
La Phi nghĩ, giờ cũng muộn rồi, cũng không có cách nào khác, liền đồng ý nhận lấy.
Tắm rửa thay đồ xong, La Phi mới phát hiện, bộ quần áo của Trịnh Thiên Dã mặc lên người cô rộng thùng thình nhìn có hơi quá. Quả nhiên, cô vừa ra tới, Trịnh Thiên Dã liền cười ha ha, chạy đến ôm lấy cô: “Hiện giờ tụi mình là bệnh nhân cùng phòng.”
La Phi giãy khỏi người anh: “Nếu bác sĩ đến kiểm tra phòng, có khi nào tưởng em là bệnh nhân thật không?”
Cô vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. La Phi cứng người, lại bị anh xoa đầu nói: “Yên tâm đi, bác sĩ điều trị cho anh là Trịnh Trạch Thi, ngoại trừ chị ấy, không có ai khác đến đâyđâu.”
Quả nhiên anh đi ra mở cửa, liền thấy Trịnh Trạch Thi trợn mắt há mồm đi tới, nhìn La Phi đang mạc đồ bệnh nhân, tấm tắc khen: “Quả nhiên cô yêu thật rồi, ngay cả đồ bệnh nhân cũng mặc, hóa ra cô cũng bệnh thần kinh theo nó à!”
La Phi ở lại vốn đã xấu hổ rồi, ngượng ngùng cười cười”: “Mai em phải về quê một thời gian, cho nên đêm nay muốn ở bên anh ấy.”
Trịnh Trạch Thi hiểu ra rồi gật đầu: “Đợi tý đã, để chị đi mua cho hai đứa cái này.”
La Phi và Trịnh Thiên Dã không biết cô định làm gì, chẳng qua chưa tới vài phút, Trịnh Trạch Thi lại ở ngoài lật đật chạy vào, trong tay cầm cái hộp nhỏ: “Em trai yêu quý, chị nghĩ chỗ em chắc là không có thứ này đâu. Em đang trong thời gian điều trị, đang uống thuốc, không thích hợp có thai.”
Hai má La Phi ửng đỏ, Trịnh Thiên Dã tỉnh bơ nhận lấy cái hộp, nói: “Cám ơn nhé!”
Trịnh Trạch thi nhìn La Phi, nhún vai: “Chỗ chị chỉ còn có một hộp à, đủ không? Nếu không đủ, chị đi mua dùm hộp nữa.”
Cuối cùng Trịnh Thiên Dã trừng mắt liếc cô một cái, chán ghét vung tay: “Nơi này hết chuyện rồi, chị đi nhanh đi, khỏi lo cho tụi em.”
Trịnh Trạch Thi ném lại một câu “Đồ vô ơn” rồi thức thời rời đi.
Trịnh Thiên Dã cầm cái hộp trong tay nhìn nhìn, lại nghĩ đến gì đó rồi thở dải, quay đầu nhìn La Phi: “Yên tâm, bác sĩ nói bệnh của anh không có tính di truyền, sẽ không ảnh hưởng đến thế hệ sau đâu. Chỉ cần sau khi xuất viện ngưng uống thuốc, rồi điều dưỡng một thời gian mới có thể có em bé.”
Vẻ mặt của anh nhìn qua như là đáng tiếc, La Phi buồn cười huých anh một cái: “Hiện giờ anh nghĩ mấy chuyện này làm gì? Đâu cần gấp gáp đâu.”
Trịnh Thiên Dã thấp giọng lầu bầu: “Ai bảo không gấp.” Thôi vậy, rồi giơ cái hộp lên nói, “Nhưng mà, Trịnh Trạch Thi nghĩ cũng chu đáo đó. Mười cái, chắc là đủ dùng.”
La Phi vừa thẹn vừa buồn cười: “Anh lợi hại vậy à?”
Trịnh Thiên Dã đang nói liền gật đầu: “Bình thường thì không lợi hại vậy đâu, nhưng nhịn lâu quá rồi, trải qua lần này lại phải đợi một tháng, đêm nay dù phải liều mạng anh cũng phải gỡ gạt chút đỉnh chứ.”
“Không đứng đắn…” La Phi chưa nói dứt lời, môi cô đã bị chặn lại. Cả người bị nhấc bổng, ném lên giường.
Trịnh Thiên Dã nhanh chóng thực hiện ý nghĩ lúc này của anh, La Phi ngủ cùng anh thì cần gì phải mặc đồ chứ?
Một phòng xuân sắc, một đêm diễm lệ.
“Em thật sự không chịu nổi nữa, đây là lần cuối được không, anh đừng quậy nữa.” Gần rạng sáng, La Phi phát ra tiếng thở dốc ồ ồ đáng thương.
Tiếp theo lúc cô gần kêu lên lại phát ra tiếng rên khàn khàn, rồi sau đó là sự im lặng, ngoại trừ tiếng thở dốc của một nam một nữ như tái sinh kiếp sau.
Trịnh Thiên Dã thở hổn hển, từ trên người La Phi leo xuống. Lúc này đã sắp rạng sáng, anh ghé vào bên nhìn mớ bao cao su thảm thương đầy trên đất, đếm đếm, đứt quãng nói: “Không… không được, còn lại bốn cái, đêm nay anh phải dùng cho hết.”
La Phi như bị hạ đường huyết, thấy anh cũng không tốt hơn mình là bao, cô nghĩ ngợi rồi lấy hộp ra, móc hết mấy cái còn lại, xé rách toàn bộ: “Giờ thì hết rồi, có thể khỏi làm.”
Trịnh Thiên Dã thất vọng nhìn La Phi ném mảnh vụn xuống đất: “Em thật đáng ghét, chiêu độc ác như vậy cũng có thể nghĩ ra.”
Nói xong, anh lẩm bẩm bò đến, nằm xuống bên cạnh La Phi, ôm cô vào lòng, không cam lòng mà hôn cô một hồi, giả bộ hung dữ nói: “Quên đi, ngủ thôi.”
La Phi nhắm mắt lại, choàng tay ôm lấy thắt lưng anh, trong lòng không khỏi tràn dâng ngọt ngào.
Ngày hôm sau, La Phi thức dậy khá sớm, thu dọn sạch sẽ tàn tích trên mặt đất trước khi Trịnh Trạch Thi đến, rồi thay đồ của mình. Nhưng vừa khởi động lại điện thoại, điện thoại đòi mạng của ba mẹ lại kéo đến. Cô không dám nấn ná nữa, sợ hai người lo lắng, liền không để ý Trịnh Thiên Dã không vui, nói tạm biệt với cái mặt đen thui của anh.
Về đến nhà, vẻ mặt ba mẹ cô quả nhiên u ám. Nhìn thấy hai má La Phi vẫn còn đỏ bừng, dưới mí mắt lại nhuốm xanh, là người từng trải đương nhiên biết tại sao lại thế này, nhưng lại không thể nổi giận. Mẹ La Phi lúc này cũng không mắng cô, chỉ nói: “Nói rõ chưa? Có thể đi được rồi chứ.”
La Phi như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu: “Đã nói rõ rồi, con nói với anh ấy về quê một tháng để tình hình tạm lắng.”
Cô
nói xong, mới phát hiện có chút không đúng, trong phòng khách có mấy thùng lớn, đi vào phòng ngủ thì thấy trống trơn, cô thấy lạ liền hỏi: “Ba mẹ, đâu phải con không về nữa đâu, ba mẹ đóng gói đồ đạc của con lại làm gì?”
“Về gì mà về? Công việc ở nhà cũng đã liên hệ xong, sau này con ở cạnh ba mẹ, không đi đâu nữa.”
“Nhưng không phải ba mẹ nói để cho con và Thiên Dã xa nhau một thời gian, tình hình tạm lắng là được mà?”
Mẹ cô muốn nói thêm gì đó liền bị ba cô kéo lại: “Là thế này, Phi Phi, chuyện sau này cũng chưa xác định được gì. Nói không chừng con ở nhà một thời gian, nghĩ thông suốt, sẽ cảm thấy cậu họ Trịnh kia không phải là người tốt, vậy con không cần phải quay về đây, mấy thứ này để lại chỗ này cũng không tiện. Nếu như con cảm thấy vẫn muốn ở bên cậu ấy, con với cậu ấy là thật lòng, đến lúc đó ba và mẹ con giúp con đưa đồ đạc này về lại đây, cũng không mắc công gì mà. Vả lại, mấy thứ này con dùng quen rồi, giờ đem về nhà cho con dùng trong thời gian này cũng tiện mà.”
La Phi cảm thấy ba cô nói rất có lý, gật đầu: “Được rồi, vậy con đem số đồ sinh hoạt này về trước vậy.”
Cô không biết rằng ba mẹ cô đã hoàn toàn quyết tâm không cho cô quay về.
Trong lòng La Phi không vướng bận gì, theo ba mẹ về quê. Nhưng chuyện mà Trịnh Thiên Dã đã làm lại vẫn chưa kết thúc.
Chính sách tháo dỡ của Trịnh Thiên Dã làm người khác bị thương nghiêm trọng, sau đó còn ra tay đánh người. Nhưng bởi vì anh được giám định là người hạn chế năng lực hành vị, cơ quan kiểm sát không khởi tố. Không ngờ, những hộ dân bị di dời đi lại không phục, trục tiếp thuê luật sư khởi kiện lên tòa án.
Vị luật sư kia nghe nói là luật sư giỏi trong năm văn phòng luật hàng đầu ở Giang Thành, có lẽ bản lĩnh rất lớn. Những hộ gia đình bị di dời kia chỉ là dân thường trong tầng lớp bình thường ở thành phố này, đi được tới bước này có lẽ phía sau có người tiếp tay, một trong số đó chính là nữ phóng viên kia.
Quách Tử Chính mấy lần hỏi Trịnh Thiên Dã, anh có từng làm gì nữ phóng viên kia không, nhưng anh suy nghĩ thật lâu, ngoại trừ nhớ ra anh có hẹn hò vài lần với cô ta, cuối cùng cũng không nhớ nổi gì thêm, chỉ cảm thấy lòng mưu tính dối trá và khôn khéo của cô ta quá mạnh, anh không có chút thiện cảm nào, đương nhiên ngay cả tay cô ta anh cũng chưa từng nắm.
Anh vừa nói như vậy, Quách Tử Chính cũng biết anh không nhận thức được bản thân đã phạm sai lầm.
Bởi vì chuyện này quá ồn ào, tâm lý ghét nhà giàu của dân chúng, hướng phát triển của dư luận khiến tình hình của vụ tự khởi kiện này hoàn toàn đứng về phía những hộ dân bị bắt phải di dời. Trịnh Thiên Dã hoàn toàn rơi vào tình thế bất lợi, luật sư của đối phương có tư duy kín đáo, tài hùng biện bậc nhất. Quan tòa và bồi thẩm đoàn hình như hoàn toàn chọn dùng chứng cứ của ông ta, ít nhất tin tưởng rằng lúc Trịnh Thiên Dã đang thi hành cưỡng chế, trạng thái tinh thần bình thường, không hề có vấn đề về nhận thức.
Cũng may là việc tháo dỡ gây ra chấn thương nghiêm trọng, nhưng cuối cùng chỉ có thể định tính là chấn thương do tai nạn, hơn nữa trạng thái tinh thần của anh trên khung hình phạt được xử lý nhẹ.
Kết quả phán quyết cuối cùng của phiên sơ thẩm, ngoại trừ bồi thường một khoản lớn, Trịnh Thiên Dã bị xử hai năm tù, nhưng được hoãn thời gian thi hành.
Gần đầy, nhà họ Trịnh xử lý chuyện lần này có thể nói là lao tâm lao lực úa độ, đang ở giữa lốc xoáy của dư luận, kết quả này tuy rằng không tốt hoàn toàn, nhưng tóm lại thì cũng được, ít nhất không cần ngồi tù.
Tuy rằng Trịnh Thiên Dã không ra tòa, nhưng không thể không quan tâm, sau khi biết được kết quả toàn án điều tra, rồi cẩn thận xem tin tức trên mạng, mới giật mình phát hiện bản thân đã bị tai tiếng. Rồi lại phát hiện, thời gian 1 tháng sắp đến, anh đã có thể xuất viện, nhưng mấy ngày nay vẫn chưa có tin tức của La Phi.
Lúc này anh mới cảm thấy không đúng lắm, gọi vào số di động và điện thoại nhà của La Phi nhưng không ai bắt máy.
Khi vợ chồng Trịnh Gia Thằng và Trịnh Trạch Thi đến đón anh xuất viện, thấy anh vẫn mặc đồ bệnh nhân, hoàn toàn không giống tư thế chuẩn bị xuất viện. Trịnh Trạch Thi thấy lạ, “Được ra viện rồi, sao em vẫn mặc vậy?”
“La Phi nói sẽ đến đón em, em đang đợi cô ấy.”
Trịnh Trạch Thi kinh ngạc, nhìn thoáng qua vợ chồng Trịnh Gia Thăng, lại nói: “Chắc là ở nhà La Phi có việc nên nán lại, chúng ta về trước đã. Cô ấy hết bận rộn rồi tự nhiên sẽ đến tìm em.”
“Không được, cô ấy nói sẽ đến đón em. Cô ấy không đến, em sẽ không xuất viện.”
Trịnh Gia Thăng lắc đầu: “Thiên Dã, đừng giở thói trẻ con nữa. Con cứ nằng nặc ở lại bệnh viện cũng không phải là cách.”
Trịnh Thiên Dã lờ mờ cảm thấy không đúng, hỏi vặn lại: “Cái gì gọi là nằng nặc ở bệnh viện. Mọi người biết chuyện gì à? La Phi sao vậy?”
“La Phi rất tốt. Chúng ta về nhà trước đã.”
“Mọi người không nói rõ ràng, con sẽ không về.”