Vọng Tưởng Cuồng

Tự chối bỏ mình


trước sau

Chuyển ngữ: Hoài Thi Trịnh Thiên Dã ra nước ngoài đã được một tuần, nhà họ Trịnh báo rằng sắp xếp mọi chuyện cho anh rất ổn thỏa, có người giúp việc có thầy thuốc, cuộc sống an nhàn không phải lo gì. Nhưng cảm giác trống rỗng cùng thất bại khi phải ở một mình trong căn biệt thự to lớn như vậy không ngừng lớn dần lên và chỉ chờ đến lúc bộc phát.

Vì thế một tuần sau, Trịnh Thiên Dã liền mua vé máy bay về nước. Không quay về thành phố Giang Thành lắm rắc rối, mà đi xe đến Vân Nam. Quê nhà của La Phi.

Trịnh Thiên Dã đã nhận ra được những việc trước kia mình gây ra cho La Phi có ý nghĩa như thế nào. Đó chính là ép buộc, Trịnh Thiên Dã không thể tưởng tượng được, lúc ấy anh đã gây tổn thương cho La Phi nhiều đến mức nào. Cũng không thể tưởng tượng được, cha mẹ của La Phi căm ghét anh đến cỡ nào.

Cảm giác áy náy mãnh liệt này, khiến anh muốn đến nhà họ để xin lỗi.

Dĩ nhiên kết quả không như ý muốn. Anh bị xua đuổi.

Cũng may, anh cũng đã đoán trước được kết quả sẽ như thế này.

Từ nhà La Phi đi ra, Trịnh Thiên Dã đi bộ một đoạn đường dài mà không biết phải đi về đâu.

Thị trấn nhỏ có nhịp sống chậm và nhàn nhã nên không ai biết anh là “Nhân vật làm mưa làm gió” ở Giang Thành, cho dù có người đã từng đọc qua tin tức ấy cũng không nghĩ đến nười đàn ông đang đi trên đường cùng với nhân vật nổi tiếng trên mạng có liên quan với nhau.

Anh đã từng tự cho mình đúng, nghĩ rằng cả thế giới đều chuyển động vây quanh anh, anh chính là trung tâm vũ trụ. Nhưng bây giờ mới nhận ra, anh không là gì cả, anh cùng với người đi đường trong thị trấn này không khác gì nhau, thậm chí còn đáng thương, nực cười hơn. Ít nhất những người này còn biết bản thân mình là ai, biết bản thân muốn gì.

Anh không biết mình muốn đi đâu, ở Giang Thành thì không thể trở về, ra nước ngoài thì chính anh cũng không muốn đi nữa. Đi một hồi thì dừng lại trước một quán cà phê, mùi hương cà phê phảng phất trong quán đưa đến, chạm vào nơi nào đó trong lòng anh.

Anh lưỡng lự một lát rồi đẩy cửa đi vào.

Trịnh Thiên Dã xuất hiện, giống như sao băng, vụt sáng bay qua, không còn có tin tức gì.

Cuộc sống của La Phi trở lại quỹ đạo bình thường.

Việc tăng ca cuối năm kết thúc, một đồng nghiệp nam cùng tuổi trong công ty đã bày tỏ tình cảm với cô trước khi kì nghỉ đông đến.

Tuổi tác cũng xấp xỉ, gia cảnh cũng không quá chênh lệch nhau. Mặt mũi sáng sủa, tính cách tạm ổn. Mẹ La chắc sẽ rất hài lòng. La Phi tính toán, hết năm nay cô sẽ tròn 26 tuổi, không quá lớn cũng không quá nhỏ, là độ tuổi phù hợp nhất để bàn chuyện hôn nhân. Cô không có lí do gì để lại lãng phí thời gian.

Kì nghỉ đông bắt đầu, La Phi cũng bắt đầu hẹn hò với Hướng Đông.

Anh ấy là một người đàn ông tốt, có gia giáo, lễ phép khiêm tốn. La Phi cảm thấy ở bên cạnh anh ấy rất thoải mái, sau này ắt hẳn sẽ là một người chồng tốt. Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi, cô bất giác lại cảm thấy buồn phiền. Từ khi nào, cô đã ảo tưởng Trịnh Thiên Dã là chồng cô rồi.

Thế nhưng lúc này chính cô cũng không thể thuyết phục chính mình, vì sao lúc trước thích Trịnh Thiên Dã, người đàn ông hư hỏng như thế, vốn cô luôn cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy hoang mang. Về sau dứt khoát ép bản thân quên đi.

Kỳ nghỉ lễ năm sau trùng với lễ tình nhân.

La Phi hẹn với Hướng Đông đến một quán cà phê lãng mạn, hữu tình uống cà phê. Khi yêu đương nam nữ phải tìm hiểu lẫn nhau, đấy là điều đương nhiên.

La Phi đối với cà phê không tìm hiểu kĩ lắm, chỉ là thích hương vị cà phê. Cảm thấy đáy lòng được đong đầy.

Nhân viên phục vụ mang lên hai tách cà phê vẽ hình tinh xảo. La Phi nhìn tách cà phê tràn ngập sự yêu thích.

Cô nhìn hình vẽ trong tách cà phê, cười nói: “Làm sao bây giờ? Đẹp như vậy làm sao nỡ uống.”

Ánh mắt Hướng Đông dịu dàng nhìn cô, sắc nước hương trời, có thể nói chính là hình ảnh bây giờ. La Phi ngày thường đã xinh đẹp, cách ăn mặc cũng giản dị, nhưng hôm nay khó được dịp thấy cô xinh đẹp trong chiếc áo măng tô cùng đồ trang sức trang nhã, cứ nghĩ đến đây là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ lại càng thêm căng thẳng.

Hướng Đông khi cảm thấy rất vui vẻ thì gương mặtcàng dịu dàng hơn, anh hé miệng nở nụ cườiảm đảm: “Cà phê vẽ hình cũng là nghệ thuật, chẳng qua việc vẽ hình là hồi sinh lại vẻ đẹp, cuối cùng cũng vào bụng, đúng là có điểm đáng tiếc. Em thích hình gì anh bảo người pha cà phê pha cho em thêm một tách… cho em thêm một phiếu uống nữa, dù sao cái chúng ta có nhiều nhất là thời gian.”

La Phi gật đầu: “Hình nào cũng được, chỉ cần sáng tạo một chút.”

Hướng Đông vỗ vỗ lên mu bàn tay cô đặt trên bàn: “Vậy em chờ một chút.”

Hướng Đông đi đến cạnh quầy bar, nói với nhân viên pha cà phê ở bên trong:” Tôi muốn một tách cà phê thể hiện tình yêu của tôi dành tặng bạn gái.”

Nhân viên pha cà phê bắt tay vào làm, nâng mi mắt, thoáng nhìn nói: “Anh muốn tôi giúp anh viết gì?”

Anh ấy là một người đàn ông trẻ tuổi, đây có lẽ là lần đầu tiên làm việc này, ngượng ngùng sờ gáy: “Anh hãy viết là anh yêu em, viết bình thường như lúc nói vậy.”

Nhân viên pha cà phê nói: “Lời nói này không tầm thường chút nào. Phải can đảm lắm mới có thể nói ra những lời này. Chắc hẳn anh phải rất yêu người bạn gái ấy.”

Hướng Đông gật đầu: “Ừm, tôi thích cô ấy lắm.”

Nhân viên pha cà phê nhìn gương mặt đang bừng sáng của người đàn ông đứng đối diện, trầm mặt một lát: “Chúc anh cùng bạn gái anh hạnh phúc.”

Anh ta nói xong nhẹ nhàng đưa lại phiếu uống cà phê đã xài hết cho Hướng Đông: “Những lời anh muốn nói, tôi đã vẽ ở trên mặt.”

Hướng Đông cúi đầu nhìn, là ba từ tiếng Anh đơn giản “I LOVE YOU”. Mặt trên còn có thêm hai chữ F. Cảm thấy kì quái, hỏi: “Ơ? Làm sao anh biết được tên viết tắt của bạn gái tôi là F?”

Nhân viên pha cà phê nở nụ cười ê chề: “Tôi đoán.”

Hướng Đông nói với vẻ mặt khó tin: “Anh thật lợi hại.”

Lúc Hướng Đông bưng cẩn thận bưng cà phê trở lại chỗ ngồi, La Phi đã uống li cà phê mới nãy hơn một nửa. Cô cầm li cà phê vừa mới mang tới chậm rãi đặt trước mặt, nét mặt thoáng ửng đỏ.

Tuy rằng không phải lần đầu yêu đương, cũng không phải lần đầu tiên được thổ lộ, nhưng lời bày tỏ thẳng thắn bằng hành động như thế này, thì là lần tiên gặp
phải.

La Phi nhìn dòng chữ màu trắng viết trên mặt ngoài cà phê. Vốn dĩ tâm trạng phải vui vẻ khi đón nhận tình cảm này nhưng khi nhìn thấy hai chữ F, khuôn mặt đang tươi cười, chợt cứng đờ.

Mặt trên cà phê viết chữ, cách viết rất sáng tạo,nét chữ vốn dĩ là nét thẳng nhưng phía sau lại cong lên, giống cái đuôi, cực kì đáng yêu.

Cô nhớ, Trịnh Thiên Dã đã có một lần viết tên cô, chính là cách viết như thế này, lúc ấy cô tò mò hỏi anh, vì sao lại viết như vậy, anh không ngoảnh đầu lại đáp: “Vì anh cảm thấy nó phù hợp với em.”

Tuy Trịnh Thiên Dã thấy lí do này khá gượng ép, nhưng với kiểu viết đáng yêu này, anh nhớ cong phần dưới. Đó là cách viết anh dành riêng cho cô.

La Phi ngây người nhìn tách cà phê trước mắt nửa ngày, đến khi Hướng Đông ở đối diện gọi cô, cô mới sực tỉnh lại.

“Em làm sao vậy? Không phải là em cảm động quá đấy chứ? Tuy nhưng chữ không phải là anh viết, em có muốn cảm ơn người pha cà phê không?” Hướng Đông nói giỡn.

La Phi cũng cười, quay đầu, bị bàn ngăn ở quầy bar che khuất, loáng thoáng thấy vài nhân viên phục vụ, cũng không thấy bóng dáng quen thuộc. Cô giả vờ thuận miệng nói: “Nên cảm ơn. Đúng rồi, nghe nói nam nhân viên pha cà phê đó rất đẹp trai, phải không?”

Hướng Đông gật đầu: “Tuy rằng anh không thích cùng bạn gái bàn luận về người đàn ông khác, nhưng quả thật anh ta rất anh tuấn, nhất là việc anh ta đoán được tên em, viết tắt là F.”

La Phi sửng sốt một chút, rồi lại ngây người.

Vẻ mặt như vậy, khiến một người bình thường như Hướng Đông nhìn ra có điểm bất thường. Anh tỏ vẻ thoải mái cười nói: “Uống xong tách cà phê này, chúng ta phải đi xem phim mới được. Hôm nay là dịp lễ tình nhân, có vài bộ phim không tệ.”

La Phi ngẩn ngơ gật đầu.

Hai người rời quán cà phê, bỗng La Phi ở trước cửa đứng lại, như là đang suy nghĩ gì đó, nói với Hướng Đông: “Anh chờ tôi một chút.”

Cũng không nói rõ lí do, liền xoay mình chạy trở vào.

Tại quầy bar chỉ có hai nhân viên phục vụ trẻ, còn có một nhân viên pha cà phê đang chú tâm pha cà phê. Hoàn toàn là gương mặt xa lạ. Cô tiến tới, hỏi: “Cho hỏi, vừa mới nãy trừ anh ra, còn có nhân viên pha cà phê nào khác không?”

Người thanh niên ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười: “Chỉ có tôi ở trong này nãy giờ.”

La Phi không rõ có phải mất mác không nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn anh vừa mới nãy viết chữ cho tôi.”

Người thanh niên vẫn mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”

La Phi đi về phía Hướng Đông đang đứng, khóe miệng hơi mỉm cười, còn chưa đi, thấy cô đi ra, cười rạng rỡ: “Sao vậy, lưu luyến nơi này?”

La Phi gật đầu: “Ừm, chỉ là muốn nhìn một chút xem chuyên gia pha cà phê anh tuấn bộ dạng như thế nào?”

Hướng Đông làm bộ, nói: “Anh thực đau lòng.”

Hai người từ rạp chiếu phim đi ra cũng khoảng 8 giờ tối.

La Phi khéo léo từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của Hướng Đông, hai người tạm biệt ở ngã tư. Cô đeo khăn quàng cổ, một mình giữa đêm đông, chậm rãi đi bộ về nhà.

Lại đi ngang qua quán cà phê ban nãy, vẫn chưa đóng cửa, cũng không biết cái gì sai khiến, có lẽ hương vị cà phê ban nãy rất ngon, hoặc cũng có thể trong thâm tâm nhen nhóm ngọn lửa hi vọng. Cô không tự chủ đẩy cửa đi vào.

Cô từng bước đi đến quầy bar, cách mấy mét, trong quầy bar chính là người đàn ông anh tuấn đó, đang cúi đầu chăm chú pha cà phê, cô chưa từng thấy qua vẻ mặt chuyên chú, dịu dàng như thế của anh, nhất thời cảm thấy như cách nhau cả một thế hệ.

Cho đến khi anh ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn vào ánh mắt cô. Lúc này cô mới phản ứng lại.

“Tại sao anh lại ở chỗ này?” La Phi lại gần hỏi.

Trịnh Thiên Dã cười cười,cầm ly cà phê đưa cho cô, giữa chừng thì lại cầm về lại: “ Không được, cà phê không thể uống nhiều, ban ngày em đã uống hết hai li rồi.”

La Phi phản bác nói lại, có chút tức giận: “Tôi hỏi anh vì sao lại ở đây?”

Vì sao lại làm pha chế cà phê ở cái quán nhỏ bé trong cái thị trấn này.

Trịnh Thiên Dã hạ tầm mắt, tiếp tục nghịch li cà phê trên tay, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Không có chuyện gì, chỉ muốn yên tĩnh nên nghỉ phép mà thôi.” Nói xong như nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cô, “Em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy em. Em cũng thấy đấy, em đã hẹn hò cũng bạn trai, anh cũng không có xông ra quấy rối. Anh đã làm được rồi, sẽ không lặp lại chuyện hoang đường như trước kia nữa.”

Cổ họng La Phi nghẹn lại, không biết nên nói gì, cảm thấy tức giận nhưng lại không nói nên lời có chút mất mác. Bình tĩnh lại một lát, rồi nói: “Nếu như tính toán không sai thì anh phải ở đây ít nhất một tháng. Anh có tính toán gì không? Chủ tịch Trịnh cùng mọi người có biết không?”

Trịnh Thiên Dã bình tĩnh đáp: “Anh là người trưởng thành, biết bản thân mình đang làm gì. Anh sẽ không ở mãi nơi này, chờ tình hình ở Giang Thành dịu lại, anh sẽ quay trở về. Không phải anh đang trốn tránh gì, chỉ là anh muốn một khoảng thời gian yên tĩnh, làm những việc mình muốn mà trước đây chưa có cơ hội làm được.”

“Việc anh muốn làm chính là pha cà phê sao?”

“Đúng vậy, nghe có vẻ không có triển vọng gì. Nhưng em cũng biết, anh chính là người không có triển vọng như vậy đó.”

Giọng điệu của anh lại rất bình tĩnh, nhưng La Phi cảm nhận được sự tự ti, chán ghét bản thân anh trong lời nói. Cô nhíu mày nhìn anh một lúc, rốt cục im lặng không nói gì, xoay người rời đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện