"Chẳng lẽ cho đến hiện tại người vẫn không tin chân tình của hoàng thượng dành cho người?" Lưu thái y thở dài hỏi Sở Diên, trong cung có mấy ai không biết hoàng thượng vì nam hậu tức giận đến mức răng đe từng người.
Sở Diên lơ đễnh nói: "Ta không tin hắn, trừ phi hắn nguyện ý vì ta mà bỏ cả hậu cung này!"
"Bỏ hậu cung? Nương nương người có biết chuyện này còn khó hơn cả việc hoàng thượng để người rạch một nhát vào tim không? Các bá quan trong Triều sẽ không đồng ý, người thử nghĩ có thể không?"
Lưu thái y cảm thấy vị hoàng hậu này hôm nay thật lạ, trạng thái của y không tốt, có thể phân ra nhiều bộ mặt như vậy, từ lúc nào Sở Diên lại trở thành loại người đa sầu đa cảm như thế này?
Trước mặt Lý Thiên Thành y luôn cười nói vui vẻ, ân ân, ái ái, mặn nồng vô cùng, tưởng chừng có thể tiếp tục như vậy, hiện tại y lại nổi điên lên mà trút giận lên ông.
Thái y đúng thật là một nghề nghiệp không mấy tốt đẹp, chịu biết bao nhiêu ánh mắt hung dữ của người bệnh, hết người ngày đến người khác như muốn cấu xé ông.
Cả hai đều không nói gì với đối phương, đến khi ông đến chẩn bệnh thì lại chèn ép ông như vậy.
Cảm thấy nhiệt độ khi đến gần Lý Thiên Thành và Sở Diên đều ngang ngửa hầm băng.
Người xưa nói chưa bao giờ sai, con người nếu đã biết quá nhiều cũng đồng nghĩa với việc bị đe dọa tính mạng.
Lưu thái y còn ảo tưởng rằng, vào một ngày nào đó, lúc Sở Diên nổi điên lên rồi giết ông luôn cũng không chừng.
Lưu thái y đã thấy nhiều vật nhọn được y cất giấu ở nhiều nơi, cùng cả Kim Thất nữa được y cất giữ ngay dưới đệm.
Những điều này cho thấy...!lâu ngày giả điên đâm ra...!điên thật rồi!
Kim Thất nếu pha loãng với nước chỉ có chết mà thôi, không biết đã dùng với ai chưa, nhưng lúc nãy ông vừa đổi rồi, nhưng...!người thì đã điên thật rồi!
Là do y đã quá nhập tâm vào vở kịch này, đồng thời kích thích những kí ức không mấy tốt đẹp, khiến chúng vỡ ra, tạo thành một trạng thái phòng bị, đề phòng những người khác đến gần cướp những thứ thuộc về y.
Đây có thể gọi là một tội đồ hoàn hảo, y không trực tiếp hành sát ai, mà thay vào đó dùng thủ thuật mà trước đây họ tra tấn y, tất cả đều đem trả lại hết.
Lưu thái y cũng cảm giác hình như ông cũng sắp điên rồi, sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy, Sở Diên làm sao có thể làm một tội đồ hoàn hảo? Chẳng phải y đã kể hết với ông rồi sao? Tất cả đều đã được tiết lộ, thì không còn hoàn hảo nữa rồi!
Lâu ngày tiếp xúc với những người có trạng thái không bình thường, làm hiện tại Lưu thái y còn nghi ngờ, rốt cuộc ông có còn bình thường không?
Lý Thiên Thành trước đó như ác quỷ điên dại, số thuốc an thần và trầm hương mà hắn dùng, nếu nói quá cũng lên đến vài cân.
Hắn uống thuốc an thần như uống canh bổ vậy, ngày nào cũng uống mà mạch lại không cho ai bắt, cho đến một ngày vô thức tình cờ mới biết hắn trúng Tuân Hương, còn hít nó một khoảng thời gian dài.
Hắn giờ thì hết điên rồi, ngược lại còn rất minh mẫn, thần trí vô cùng tốt!
Nhưng hiện tại người không ổn lại là Sở Diên, ông đã kiểm tra rồi, y không hề trúng độc gì cả, mà đây chính là trạng thái mà chính y tự tạo ra.
Sở Diên đang muốn giam mình vào kí ức tâm tối, y không muốn tiếp nhận những điều tốt đẹp mà Lý Thiên Thành mang lại, Sở Diên không muốn quan tâm hắn.
"Nương nương, người vì sao không thể nhìn mặt tốt của hoàng thượng, ngài ấy đang cố gắng thay đổi, cố gắng làm một phụ hoàng tốt.
Người xem đi, nhìn vào bên trái ngăn tủ, hoàng thượng đã tự tay thêu một cái gối nhỏ, chỉ muốn tặng cho thái tử lúc chào đời...
Gối này nhìn có vẻ rất nhỏ, nhưng hoàng thượng đã cố gắng tận bốn ngày mới thêu xong, đến mức kim đâm chảy máu cả năm ngón tay!
Một người ngoài như thần còn có thể nhìn ra, tất cả những vật dụng trang trí ở đây đều được lót bằng thảm lông mềm, khi ngã xuống sẽ không ảnh hưởng thân thể.
Hoàng thượng hôm trước thấy nương nương bị ngã liền lo lắng người chịu đau đớn, đã sai cung nữ trải thảm lông để người có thể không bị tổn hại.
Những chuyện thế này cả cung đều biết, không lẽ người vẫn không hề hay biết, nương nương xin người đừng tự làm tổn thương chính bản thân mình.
Ngày dài tháng rộng, đừng cứ nhớ mãi quá khứ ấy mà làm mọi thứ trở nên xa tầm với!"
"Ta? Ta sai sao?" Sở Diên trầm mặc hỏi Lưu thái y, rốt cuộc là hắn sai hay y sai?
Sở Diên vẫn luôn khư khư ôm lấy hận ý, không hề nhìn xem hắn đã thay đổi như thế nào.
Cho đến khi Lưu thái y nói ra, y mới biết hắn đã làm không ít chuyện cho y.
"Nương nương, nếu buông được thì hãy buông đi..."
"Buông sao? Nhưng trước kia hắn cũng như thế đối tốt với ta, yêu thương ta, quan tâm ta...!chẳng phải đều là lợi dụng ta sao? Xem ta là quân cờ giúp hắn thuận lợi hoàn thành kế hoạch, hắn hiện tại như thế liệu có được dài lâu?"
Cốc cốc, bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, phá nát dòng suy nghĩ của hỗn loạn của Sở Diên, theo đó là âm giọng vui vẻ của Lý Thiên Thành.
"Diên Diên ta mang canh đến cho ngươi nè, à không.
Nương nương đến giờ dùng bữa rồi!" Hôm trước Sở Diên buộc hắn mỗi lần muốn tìm y đều phải vấn an cung kính, hắn nhớ rất rõ liền gọi y một cách cung kính nhất.
Lưu thái y không muốn tiếp tục cản trở bọn họ, liền đi về phía cửa, lúc rời khỏi còn không quên nói vài lời: "Nương nương, nếu buông được thì hãy buông đi, dù sao hoàng thượng cũng đã thay đổi, ngài ấy của hiện tại không giống trước kia, nếu được, người có thể thử tin tưởng ngài ấy