Mạc Thừa Quân xoa xoa vết thương đã được Lý Thừa Húc băng bó, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Vui sướng, đó là cảm giác hiện giờ của Mạc Thừa Quân, tuy đau thật, nhưng lại rất vui khi có người băng bó, xem xét vết thương cho nó.
Trước đây nó bị đánh đến máu chảy ồ ạt cũng chẳng ai nguyện ý giúp nó cầm máu, vậy mà chỉ Lý Thừa Húc chăm lo.
Nghĩ đến nó lại càng muốn được thương yêu nhiều hơn như thế nữa mà không phải chỉ có bao nhiêu đây.
Nó muốn được hắn yêu thương hơn nữa, lại còn muốn ỷ lại vào Lý Thừa Húc.
Nó nghĩ, có phải Lý Thừa Húc không chê nó hay không, ngược lại còn yêu thích nó nữa, nếu điều đó là thật thì có lẽ sẽ rất tuyệt!
Sau này có ca ca che chở, còn tốt hơn nữa nếu được hắn ôm vào lòng.
Về sau mỗi ngày đều sẽ được nhiều hơn nữa, nó chắc chắn sẽ rất vui, còn nhảy đỏng lên vì thích thú.
Cả ngày hôm nay nó cứ cười mãi, không chỉ vậy còn kéo lấy y phục rộng phùng phình của Lý Thừa Húc ra ngắm miết không thôi.
Thơm như vậy, ấm áp như thế chỉ có thể là ca ca lương thiện.
"Thơm quá, mùi hương của ca rất thích!" Nó ôm tay áo mà vùi đầu xuống gối, mê mẩn hít lấy không rời.
Không biết ca ca đi đâu rồi nữa, nó nằm
một lúc lâu cuối cùng cũng quyết định đi dạo một lát xem thử có tìm thấy ca ca lương thiện của nó hay không.
Cũng bởi vì hôm qua đã quá tối, nó chưa được nhìn rõ bên ngoài, hiện tại đã nhìn rõ lại run run chẳng dám đi đâu.
Có lẽ cũng bởi gì chưa quen lắm nên nó chưa thể an ổn bước đi mà không phập phồng lo sợ.
Xung quanh có mấy người nhìn nó, một vài cung nữ thình lình xuất hiện khiến nó sợ hãi nhém xíu nữa là ngã chổng mông.
"Trời ạ, đứa bé này là con của vị phi tần nào vậy, lần đầu ta nhìn thấy đó, trông thật đáng yêu!"
Nó bị hai cung nữ véo má đến phát đau, mắt nó rưng rưng vì sợ hãi, tay nó bấu chặt vì lần đầu đụng chạm với người lạ.
Nó giãy dụa muốn thoát khỏi người cung nữ đó, nhưng cung nữ đó không những không buông còn vui vẻ véo, nựng từng nơi.
"Tiểu đệ đệ, mau nói cho tỷ tỷ biết đệ là con của ai thế?"
Những cung nữ này ngày ngày đều đi quanh cung, nhưng không nhận ra được tin tức có vị phi tần nào mang thai.
Đã vậy đứa trẻ này lại xuất hiện bất ngờ ở trong cung.
"Buông...!buông ta ra...!đừng đánh mà!"
Thấy nó hoảng như vậy mấy cung nữ này cũng run lên.
"Ôi ôi, đừng khóc mà không phải như vậy đâu, tỷ tỷ cho đệ kẹo nha!"
Nhưng nó không chịu, ngược lại còn khóc lớn hơn, nó muốn hét lên để ca ca cứu nó.
"Thả ra, thả ra mà...!ca ca..."
Lúc bấy giờ Lý Thừa Húc đã quay trở lại, nào ngờ bắt gặp tình cảnh trước mắt, nhận thấy tiểu đệ quấy khóc, hắn liền chạy đến giải vây.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Nhìn thấy thái tử điện hạ đi tới, hai cung nữ này đã run lên vì sợ đắc tội.
"Thái tử điện hạ, nô tỳ không phải cố ý, xin người tha tội!"
Lý Thừa Húc không quan tâm bọn họ như thế nào, hắn chỉ biết Mạc Thừa Quân đang bị ức hiếp, phải nhanh chóng trấn an.
"Quân nhi, ca ca ở đây, đệ mau nhìn xem!"
Mạc Thừa Quân nâng đôi mắt đẫm lệ, đồng từ dần giãn ra, nó nhìn hắn rồi nức nở.
"Bọn họ muốn bắt...!bắt đệ, ca ca...!mau cứu...!cứu đệ!"
Lý Thừa Húc vừa dỗ dành vừa vuốt lưng an ủi, tay lắc lắc ý bảo hai cung nữ kia mau lui đi.
Nhìn thấy thái tử không trách phạt, bọn vui như nhận được hòm vàng, nhanh chóng chạy trối chết.
"Quân nhi..." Hắn nhỏ giọng gọi nó.
"Ca ca..." Mạc Thừa Quân rất ngoan liền đáp lại, nó không khóc nữa, ôm lấy Lý Thừa Húc không muốn buông.
"Được rồi, chúng ta đi dạo một lát nhé! Ca ca đi cùng đệ, không cần phải sợ, sẽ không ai bắt nạt đệ nữa đâu!"
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi, đệ đáng yêu như vậy, ai lại muốn ức hiếp chứ, đứng dậy nào!"
Nghe vậy Mạc Thừa Quân cũng tin là thật, dù sao đối với lời nói của ca ca nó vô cùng tin tưởng.
...
Lúc Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân đi dạo, tình cờ gặp được Sở Diên, y quay sang nhìn hai đứa trẻ cười hiền hòa hỏi.
"Mới đó đã quên ta rồi, con xem...!đối với người mới sao lại tốt như vậy chứ hả?"
Người mới? Trong đầu Mạc Thừa Quân không ngừng suy nghĩ đến câu nói người mới kia, chẳng lẽ ca ca của nó đã có người trong lòng rồi, vì vậy nó cũng giống như vật thay thế thôi sao?
Sở Diên cười cười nháy mắt một cái nhìn Lý Thừa Húc.
Tay bất giác xoa đầu hắn, làm cho Mạc Thừa Quân nghẹn họng.
Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, có phải hay không lần đầu tiên nó cảm nhận bi thương tột cùng?
Vừa nãy nó còn nghĩ, ca ca đối tốt với nó vì thích nó, nhưng giờ đây mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn.
"Mấy nay Húc Húc không đến chỗ ta, ta nhớ con lắm đó!"
Lý Thừa Húc nghe vậy thì cúi đầu: "Mấy ngày nay con đã không đến tìm người, chắc hẳn phụ thân rất giận!"
Sở Diên không nhịn nữa liền xắn tay áo lên véo lỗ tai hắn.
"Còn trả lời được sao hả? Cái tên nghịch tử nhà ngươi, mấy nay không đến vấn an ta, ngươi có phải không còn nhớ đến phụ thân này nữa?"
Thấy Sở Diên tức giận như vậy hắn cũng hết cách, chỉ biết nâng đôi mắt màu hổ phách nhìn y.
"Phụ thân nở đánh con sao? Người nhẫn tâm như vậy sao? Người đành lòng vậy sao?"
Mạc Thừa Quân cuối cùng cũng hiểu ra, nó nhìn bọn họ mà ngớ người.
Lần trước lúc đến vấn an thì Sở Diên đã ngủ rồi, y quay mặt vào trong nên nó không nhìn rõ.
Tưởng chừng hoàng hậu có lẽ cũng đã lớn tuổi, nào ngờ y lại trẻ như vậy, nó nhìn hồi lâu cũng không đoán ra tuổi thật của y.
"Nhóc con,