Lý Thiên Thành và Sở Diên lúc đến Huyền Châu cũng là chuyện của ba ngày sau đó, lúc đến nơi này hắn và y đã thỏa hiệp rất kỹ, không để đối phương tự làm bẽ mặt nhau, hắn còn rất bám sát y, chẳng để ai bén mảng đến gần.
Mỗi một giây phút Sở Diên ra ngoài hắn liền theo sau, Lý Thiên Thành nghĩ có lẽ những chuyện cày cuốc không thích hợp cho hắn và y.
Vì thế hắn đã ngỏ lời muốn cùng Sở Diên mở một quán mì nho nhỏ, nương tử của hắn rất giỏi, y có thể nấu ăn, còn hắn có thể thay y làm những việc nặng nhọc.
Hắn suy nghĩ rất kỹ rồi, cảm thấy chỉ có vậy mới thích hợp thôi.
Nếu mở một quán mì hắn vừa có thể được ăn mì do y nấu lại được khoe khoan năng suất làm việc của mình nữa.
Y chắc chắn sẽ phải khen ngợi hắn, hắn vừa khôi ngô tuấn tú lại rất là ôn hòa, người ở đây đều là người có tri thức, chắc chắn sẽ rất thích hắn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ lần trước thất thủ, chưa chắc lần này hắn lại tiếp tục thất tục thua trận.
Hắn tin chắc có thể làm rất tốt nữa là đằng khác!
…
Lúc tình cờ bọn họ đi ngang qua đường Tửu Tuyến, vô tình bị một đám hắc y nhân mai phục, vây lấy.
Với võ công cao cường của Lý thiên Thành đương nhiên có thể thành công đánh bại, tuy nhiên trong lúc hắn nghĩ rằng đám người bọn họ không quá đông, thì thình lình ở phía sau xuất hiện thêm tám tên hắc y nhân nữa.
Bọn chúng vừa nhìn thấy Lý Thiên thành và Sở Diên liền tiến đến mang đao bổ nhào về phía họ.
Đám hắc y nhân đó không phải cướp, Sở Diên đã quăng những vật có giá trị đến nhưng bọn chúng chẳng những không cần, ngược lại còn không liếc mắt tới, cứ như thế bổ đao về phía bọn họ không thương tiếc.
"Cẩn thận!" Sở Diên hét lớn y chạy đến che chắn trước mặt Lý Thiên Thành, cứ tưởng đâu lần này thăng thiên rồi, nhưng nào ngờ một cơn gió ngang qua đánh bay thanh đao đó.
Xoảng, trong tích tắc thanh đao đó đã nằm gọn dưới mặt đất.
Lúc bấy giờ người trước mặt đã hoàn toàn hiện rõ.
"Không sao chứ?" Người kia là một thiếu niên trẻ, cậu ta nâng thanh kiếm không nói không rằng liên đi về phái bọn hắc y nhân.
Từng kiếm một nhanh chóng khiến bọn chúng hoảng sợ co giò bỏ chạy, trong tích tắc đã bắt sống được một tên.
"Nói các ngươi là do ai phái đến?" Thiếu niên trẻ tức giận kéo cổ áo hắc y nhân đó lên rằng giọng hỏi.
Tên hắc y nhân đó nhất quyết không trả lời, thấy bản thân không thể thoát khỏi, hắn ta đành cắn lưỡi tự sát để bảo toàn tin tức trọn vẹn.
"Hai vị đại thúc, các người ổn chứ?"
Lý Thiên Thành và Sở Diên gật đầu đáp: "Ổn, thật sự rất ổn!"
Quả là người trẻ tuổi khi nói chuyện có cần khách sáo như thế không, hơn nữa bọn họ vẫn còn rất trẻ mà, cư nhiên gọi đại thúc, thật sự khiến người ta cảm thấy đã già!
"Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp, chẳng hay cao danh quý tánh của các hạ?" Sở Diên tiến liên một bước rất muốn cảm tạ, nhưng giây sau liền hoảng hốt.
"Ta biết hai vị là người trong hoàng thất, không cần câu nệ, ta đến để giúp hai người!" Người trẻ tuổi đó vừa mở lời đã khiến sở Diên không biết nên đáp lại như thế nào.
Y nhìn Lý Thiên thành, điệu bộ bất đắc dĩ.
"Người có biết kẻ này là ai hay không?”
Lý Thiên Thành nhìn Sở Diên chậm rãi nói.
"Ta cũng giống ngươi, không biết kẻ này là ai hơn nữa, người này rất trẻ tuổi! Từ trước đến giờ chưa từng nhìn qua, nếu hắn đã biết chúng ta là ai, thì chắc chắn lai lịch không đơn giản!"
Sở Diên cũng cảm thấy kẻ này thật sự không phải là người bình thường, nếu là người bình thường thì sẽ không biết rõ Lý Thiên Thành và Sở Diên ở đây!
Hơn nữa có lẽ người này đã theo sát bọn họ rất lâu, cho nên mới kịp thời ra tay tương trợ.
Nếu chỉ tình cờ ngang qua sẽ không thể nào rảnh rỗi đến mức mà động tay vào chuyện của người khác.
Thân thủ nhanh nhẹn như vậy có thể là một cao thủ trong giang hồ, hoặc là một người đã được huấn luyện ngay từ lúc nhỏ mới có thể có được thân thủ như vậy.
Lúc nãy chỉ cần chậm một giây thôi Sở Diên liền có thể bị thanh đao đó bổ xuống, nhưng trong tức khắc người này đã kịp, đồng thời chém bay thành đao đó.
Thân thủ nhạy bén giống như tia chớp, tích tắc đã hạ gục được đối phương.
Sở Diên không ngừng suy ngẫm, người này là bạn hay là thù, liệu có phải là tay sai của ai phái đến đây hòng dò la được tin tức hay không?
Lý Thiên Thành thầm nghĩ: "Liệu có phải kẻ này ngày muốn cái gì ở chúng ta hay không?"
Lý Thiên Thành cẩn thận dò xét người kia một chút, hắn chợt thấy người này có lẽ không có ý xấu.
Thái độ rất là cương trực so với những tên khác người này có thể là một người không màng danh lợi.
Cũng không phải muốn tiếp cận hắn và y vì tiền tài!
"Ta thấy vị huynh đài này thực sự không có ý xấu đâu! Theo kinh nghiệm nhìn người bao nhiêu năm của ta vị này chắc là có thể tin tưởng đấy!"
Sở Diên nhìn người kia rồi khàn giọng nói: "Không biết vị huynh đài đây tên là gì nhỉ?"
Người kia cúi đầu rồi đáp: "Là Cố Vân."
Sở Diên vẫn không nhớ ra trước đây có quen ai là họ Cố, cho nên vẫn không biết người này rốt cuộc lai lịch đến từ đâu.
Hết cách y đành quay sang hỏi hắn có biết người này không.
"Ngươi có biết ai họ cố hay không? Bằng hữu… à không, trước đó thuộc hạ nào của ngươi mang họ Cố chứ?"
Lý Thiên Thành cố gắng nhớ lại tuy vậy vẫn không có một chút kí ức nào.
Hắn lắc đầu nói: "Thuộc hạ của ta không có ai mang họ Cố cả nhưng…".
ngôn tình sủng
Nghe thế Sở Diên có chút tò mò hỏi: "Nhưng gì thế?"
"Chẳng biết phải hay không nhưng trước đây hình như… hình như có một kẻ tên là… Cố Thanh cũng từng làm quan cao tứ