Nhìn thấy Cố Thanh ngoan ngoãn như vậy, Dương Xuân thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Nếu ngươi sớm ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì đã không có chuyện gì rồi, có đúng không?"
Thời khắc này Cố Thanh như cảm thấy lòng ngực trống rỗng, cả người nặng nề.
Phía dưới từng trận đau đớn khiến cho y không kịp thở dốc, đến cả hô hấp cũng dần dần trễ nải, hai mắt mờ đi mà nhìn Dương Xuân ở phía trên.
Động dưới rất đau, y bám lấy hắn không ngừng lên xuống, từng động tác nhún của Dương Xuân khiến cho Cố Thanh lơ đi nhịp thở.
Hai mắt nặng trĩu, hai tay duỗi ra chạm đến đầu vai của Dương Xuân miệng mấp máy mong người dừng lại.
Tuy vậy Dương Xuân lúc này hình như không phải là Dương xuân của trước đây.
Khí lực mặc dù không mạnh nhưng động tác thì vô cùng thô bạo, hắn vô cùng vui sướng, động tác vào ra chuẩn xác khiến cho Cố Thanh nhăn nhó.
Cô Thanh hai tay nắm chặt vạt áo, đến những đốt ngón tay đỏ lên từng mảnh.
Y vẫn đang bệnh, thậm chí còn không có dấu hiệu tốt lên, hiện tại đã bị người này hành hạ, tất nhiên không thể chịu nổi mà xanh mặt tái mài.
"Xuân nhi mau xuống đi."
Thế nhưng Dương Xuân là không muốn xuống, hắn đang sướng muốn chết kia mà, làm sao có việc phóng xuống được cơ chứ?
Cứ như vậy đem người kia ma sát lại.
"Muốn thoát sao đừng hòng nghĩ!"
Thời khắc này gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, cho dù Cố Thanh có muốn như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể phủ định được sự thật này.
Hắn và y vĩnh viễn đồng tâm, không có chuyện để dễ dàng trốn thoát!
Thời khắc này Dương Xuân chỉ muốn chịu trách nhiệm với người kia, tuyệt đối nhất quyết không để Cố Thanh cứ vậy không cần.
"Làm cũng đã làm rồi, ngươi còn muốn đi đâu? Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn được ta sao? Ta nhất định không buông tha ngươi!"
Từng lời nói của Dương Xuân mạnh mẽ thổi vào tai Cố Thanh, khiến cho y run rẩy, sắc mặt tái nhợt mà nhìn Dương Xuân.
Thật không ngờ người này vào thời điểm hiện tại lại mạnh bạo như vậy!
"Thật không ngờ tới, ngươi lại muốn làm chuyện này với ta?"
Cô Thanh cứ nghĩ bản thân chính là một người mạnh mẽ nhất, có thể bảo vệ Dương Xuân!
Nhưng cuối cùng lại để cho Dương Xuân gắt gao đè mình xuống, thừa cơ chiếm tiện nghi.
Y bây giờ không thể nào ngừng tưởng tượng diễn cảnh lúc đó thực sự khiến cho Cố Thanh muốn chui cái lỗ nào đó!
Từ một người đang ở thế cao cao, lại bị hạ nằm rạp dưới giường, tùy ý để Dương Xuân làm trò thô thiển.
Nếu biết trước như vậy thì lúc đầu đã không từ chối mà mạnh mẽ đem Dương Xuân chế phục dưới thân rồi!
Nhưng tiếc là đã quá muộn...
Giờ đây y có hối hận, cũng không còn cơ hội để hối hận nữa rồi!
Làm cũng đã làm rồi, chuyện gì đến cũng đã đến rồi, rốt cuộc cũng đã bại dưới tay người đó!
Dương Xuân mỉm cười gian xảo, không nghĩ lại dễ dàng thượng người kia như vậy!
Nhìn khuôn mặt anh tuấn này đang giận dỗi, rõ ràng là không tâm phục khẩu phục mà!
Tuy vậy Dương Xuân sẽ không nhường đâu!
"Thê tử yêu dấu của ta, sao ngươi lại lạnh lùng như vậy chứ, rõ ràng là sướng muốn chết đây mà!"
Cố Thanh có nằm mơ cũng không ngờ hôm nay lại Dương Xuân chế nhạo, chê cười y như thế.
Khốn kiếp lại để cho người này có cơ hội thượng mình!
"Người đừng tưởng...!đừng tưởng lúc này đây liền có thể trêu ghẹo ta!"
"Sao ta lại muốn trêu ghẹo ngươi cơ chứ? Chẳng phải là tự ngươi tự mình dâng hiến hay sao?
Cố Thanh sau này ngươi đã là thê tử của ta rồi, giờ phút này ta là phu quân của ngươi, không có sự đồng ý của ta người tuyệt đối không được đi đâu hết có hiểu không?"
"Không hiểu! Ta một chút cũng không hiểu, ngươi việc gì cứ phải ép buộc ta như vậy? Dương Xuân ngươi đừng ép ta mà!"
Dương Xuân lắc đầu nâng tay kéo cằm Cố Thanh đến gần.
"Ta không ép buộc ngươi, chỉ là ta muốn cùng ngươi sống hết đời này, Cố Thanh...!ngươi đừng bỏ mặc ta có được không?
Ngươi bỏ mặc ta đã rất lâu rồi, Cố Thanh ngươi liệu biết...!có biết ta đã chịu khổ rất lâu rồi không?"
"Ngươi đừng nói với ta như vậy! Dương Xuân...!ngươi không hiểu, ngươi một chút cũng không hiểu! Tình cảnh hiện giờ của ta, thật sự không thể cùng người sống cả đời." Ngươi có biết không ta chỉ làm khổ ngươi thôi!
Dương Xuân uất ức khoác tay y: "Xin ngươi...!xin ngươi đừng bỏ đi!"
Thế nhưng Cố Thanh lại nói: "Từ bỏ đi, đừng nhớ đến ta!"
"Bỏ? Ta làm sao có thể từ bỏ? Khó khăn lắm mới có thể được cùng ngươi ở bên, ngươi vậy mà theo đuổi ta rồi lại lạnh lùng muốn rời đi?
Cố Thanh rốt cuộc ngươi xem ta là thứ gì hả? Có phải là một vật muốn vứt liền vứt, muốn nhặt liền nhặt không?
Chơi xong rồi liền muốn quăng ở xó xỉnh nào đó không cần nhớ tới!"
Chơi? Cố Thanh trong lòng lẩm nhẩm lại câu nói này, rõ ràng người chơi y mới là hắn kia mà...!bây giờ nói ra những lời này không cảm thấy nghẹn họng hay sao?
"Ngươi có thấy lời nói rất đáng quan ngại không? Chơi xong thì bỏ, chẳng phải người vừa chơi ta là ngươi hay sao?
Ngươi thực sự không cảm thấy bản thân đang rất bức người à? Ngươi vậy mà muốn khi dễ ta!"
Dương Xuân mỉm cười vuốt nhẹ bờ vai Cố Thanh.
"Ngốc quá! Rõ ràng ngươi rất ngốc nhưng lại tưởng mình là người thông minh! Chẳng nhẽ ngươi quên rồi?
Ngươi không những là một kẻ tệ bạc, ngay cả trái tim của ngươi cũng vô cùng cứng cỏi!
Nói đi liền đi, nói trở lại liền trở lại, nói theo đuổi ta liền theo đuổi, nói muốn kết thúc liền triệt để kết thúc hay sao? Cho đến hiện tại người vẫn chưa từng từ bỏ việc chơi đùa ta?"
"Ta không phải, ta không hề có ý muốn chơi đùa ngươi, ta kỳ thật rất muốn bù đắp cho ngươi, nhưng