"Nguyệt Lam!" Bạch Diễm nhìn thấy sư muội trốn phía sau núi uống rượu biết ngay vừa gặp chuyện gì không vui.
Nhìn sư muội say khướt sắc mặt vì quá say mà đã ửng đỏ, không khỏi khiến nàng bật cười.
Trong thật đáng yêu!
"Sư tỷ?" Đường Nguyệt Lam vội giấu vò rượu ra sau lưng, ánh mắt vô tội nhìn sư tỷ đang tiến tới.
Vội nuốt một ngụm nước bọt, ngây ngô nhìn nàng.
Đường Nguyệt Lam uống quá say, nhất thời không ngăn được tỉnh táo, nhưng lại sợ sư tỷ trách tội, vì thế vò rượu phía sau cùng trượt khỏi tay.
Choang một tiếng lớn, rượu đều văng tung tóe, chẳng mấy chốc mùi vị đó đã sộc vào mũi Bạch Diễm.
"Rõ ràng không biết uống rượu, vậy mà còn ngoan cố muốn thử, muội đang phiền muộn?"
Đường Nguyệt Lam liên tục lắc đầu.
"Không phải đâu, muội chỉ muốn thử một chút!"
Rõ ràng là đang nói dối mà.
"Vì không được chức vị chưởng môn sao?"
Đường Nguyệt Lam lại lắc đầu.
"Sư phụ rõ ràng không thích muội!"
Say đến mức này, có lẽ cũng chẳng nhìn rõ được thực hư, nhìn Đường Nguyệt Lam như vậy, Bạch Diễm cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nàng biết sư phụ không cho Đường Nguyệt Lam làm chưởng môn cũng với vì tích cách của Nguyệt Lam quá trẻ con, vẫn chưa biết suy nghĩ đến những đến khó khăn trước mắt.
Kỳ thật Bạch Diễm cũng không muốn tự trói buộc mình, sau này nếu Đường Nguyệt Lam trưởng thành hơn, nàng đương nhiên không tiếp tục giữ chức chưởng môn.
Chỉ trách, Đường Nguyệt Lam vẫn chưa hiểu được ý của sư phụ mà trốn ở đây dùng rượu giải sầu.
"Chúng ta về thôi!"
"Được!"
Lúc Bạch Diễm đi trước không để ý đến Đường Nguyệt Lam ở phía sau đã đằng đằng lệ khí.
"Đều do ngươi!"
...
Thù hận giữa Đường Nguyệt Lam và Bạch Nhân Sư ngày một chồng chất, cho đến hiện tại đã như nhung nham, một khi rơi xuống liền có thể tan chảy.
Trên thế gian này có rất nhiều kiểu người rất đáng nhớ, nhưng lại có muôn vàn kiểu người ích kỷ đến thương tâm, luôn muốn chà đạp lên lòng tin của người thương yêu mình.
Bạch Nhân Sư trước đó làm mọi việc chỉ muốn sư muội của mình không quá buồn tủi vì bị sư phụ nghiêm khắc trách phạt.
Thế nhưng trong mắt của Đường Nguyệt Lam luôn cho Bạch Nhân Sư là làm bộ làm tịch.
Rõ ràng biết sư phụ không quan tâm mà còn cố gắng ở trước mặt nàng ta giải thích.
Nàng ta sao có thể tin tưởng những lời mà Bạch Nhân Sư nói ra.
Bạch Nhân Sư là đồ nhi thân yêu của Nhiễn Huyết, chỉ cần là Bạch Nhân Sư, cái gì ông ta cũng dạy, cái gì cũng sẽ chỉ bảo tận tình.
Chỉ có Đường Nguyệt Lam luôn bị mắng không có căn cơ.
Ranh giới giữa con người với con người chính là hai bờ vực không thể chạm tới.
Bạch Nhân Sư ra sức làm bảo thì Đường Nguyệt Lam sẽ ra sức phá bỏ, đến cuối cùng nhận lại được chẳng phải là cực hình hay sao?
Thế nên, vạn nhất đều không thể trở lại.
...
Trước vách đá Huyền Tông Bạch Nhân Sư đưa lưng xoay ngược về phía Đường Nguyệt Lam.
Nàng khẽ cười rồi nâng kiếm xoay người về phía Đường Nguyệt Lam.
"Bạch Diễm, ân oán hôm nay ngươi nên trả hết ta!"
Bạch Nhân Sư nhìn Đường Nguyệt Lam, ánh có chút mong lung không rõ tư vị gì.
"Dựa vào ngươi mà muốn giết ta?"
Đường Nguyệt Lam cười khinh nhìn nàng, dựa vào đâu mà không thể?
Đường Nguyệt Lam hiện tại công lực đã hoàn toàn bộc phá, bây giờ không chỉ giết chết Bạch Nhân Sư, mà còn muốn phây thây thành trăm mảnh.
Nàng ta cắn răng nhìn Bạch Nhân sư, giờ phút này chỉ muốn tiễn Bạch Nhân Sư một đoạn.
Thế gian sẽ không còn ai tiếp tục cùng Đường Nguyệt Lam tranh giành nữa, cả giang hồ cũng chẳng ai biết đến Bạch Nhân Sư.
...
Mây đen che kéo tới chẳng mấy chốc Đường Nguyệt Lam đã cầm kiếm vung tới, sắc mặt không có nửa tia lay động hướng Bạch Nhân Sư chém xuống.
"Chịu chết đi!"
Bạch Nhân Sư vẫn như cũ chẳng lo sợ lập tức tránh né.
Nàng không đáp trả, cũng không phản công, chỉ đơn giản là tránh né.
...
Cả hai giao đấu hết ba ngày ba đêm vẫn không phân được thắng thua.
Đòn đánh tới tấp của Đường Nguyệt Lam điên cuồng đánh vào chân của Bạch Nhân Sư, chẳng mấy chốc không thể tránh kịp lập tức bị đánh trúng, cả người khuỵu xuống không còn sức lực.
Máu tươi phun ra một ngụm, sắc mặt nàng nhăn nhó vì đau đớn, Bạch Nhân Sư ngước mắt nhìn Đường Nguyệt Lam.
"Đau không?"
Bạch Nhân Sư mỉm cười, nụ có chút gượng gạo, không ngăn được chua xót trong lòng.
Nàng rõ ràng có thể đánh bại Đường Nguyệt Lam, nhưng lại không thể làm việc đó.
Ngày trước để Đường Nguyệt Lam lún sâu vào bước đường này, ngay cả sư phụ cũng không còn.
Bây giờ nếu nàng giết chết Đường Nguyệt Lam, cả đời này sẽ không thể chợp mắt.
Bạch Nhân Sư chẳng biết vì sao, cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ trong một cái thoáng qua đã thay đổi con người Đường Nguyệt Lam như vậy.
Từ một sư muội nhu thuận, ngoan ngoãn biết nghe lời, mới thoáng một cái đã trở thành một kẻ tàn độc, không tiếc công sức khiến nàng rơi vào đường cùng.
Chúc vị chưởng môn của Thanh Sơn nàng cũng đã nhường rồi, biến thành một kẻ phản bội tông môn.
Bao nhiêu đó vẫn không đủ khiến Đường Nguyệt Lam cam lòng, nàng ta như một ác ma, điên cuồng hút máu.
Có lẽ nàng đã sai rồi, lẽ ra nàng không nên để cho Đường Nguyệt Lam dễ dàng sống xót như vậy, bao nhiêu đó vẫn không thể đánh đuổi được một Đường Nguyệt Lam như trước.
Sớm biết trước sẽ lâm vào bước đường này, thì đã không phải nhẫn nhịn.
Bạch Nhân Sư đứng dậy, dưới ánh nắng sáng chói, nụ cười trên môi dần tắt hẳn.
"Ngươi có thể giết ta, nhưng tuyệt đối không được để Vân nhi xảy ra chuyện!"
Cố Vân là người duy nhất mà nàng không nỡ làm tổn hại, chỉ khi nhìn thấy Cố Vân an toàn sống sót, mới khiến nàng an ổn nhắm mắt.
"Có lẽ ngươi đang cảm thấy rất hối hận, nhưng ngươi và đồ đệ sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tay ta.
Người đâu!"
Vừa dứt lời đám thuộc hạ liền áp giải Cố Vân đến.
"Vân nhi..."
"Sư phụ."
Bạch Nhân Sư kích động muốn đến cứu Cố Vân, thế nhưng Đường Nguyệt Lam lập tức chĩa kiếm về phía Cố Vân.
"Nếu ngươi tiến đến, ta liền giết chết nó!"
Bạch Nhân Sư lập tức lùi về sau, không dám manh động.
"Được, ta không đến, ngươi thả Vân nhi đi!"
Đường Nguyệt Lam lập tức cười lớn, nàng ta cười đến cả người chao đảo.
"Thả người? Nực cười, ta đâu ngốc đến thế, nếu ta thả nó đi rồi, ngày hôm sau sẽ nộp mạng cho nó! Diệt cỏ, phải diệt tận gốc biết không?"
...
Lúc bấy giờ Đường Khuyết không tìm được Cố Vân liền lo lắng, hắn