Nhìn món ăn thơm ngon được bày trên đĩa nhưng với Lý Thiên Thành mà nói thì món ngon nhất chỉ có Sở Diên.
Hắn còn chưa kịp thỏa mãn ham muốn của bản thân thì đã bị y tránh né rồi.
Hắn ủy khuất gắp một miếng rau xào cho vào miệng, máy móc nhai nhai.
Nhìn lại Sở Diên vẫn điềm nhiên ăn ngon miệng, hắn bỗng cảm thấy có chút thất bại.
"Sao không ăn đi, không hợp khẩu vị à?"
Lý Thiên Thành cũng chăm chú nhìn y, hắn chớp chớp mắt, biểu tình cam chịu.
Kỳ thật không phải không hợp khẩu vị, mà là thứ mà hắn muốn ăn là Sở Diên.
Dĩa thịt vừa dâng đến, mới cắn một cái nhỏ thì đã làm rơi mất, điều này thật sự làm hắn chán nản.
Ở độ tuổi này, nhiều lúc hắn muốn được giải phóng ra, nhưng rồi lại không có chỗ để phát tiết, kết quả phải kiềm chế thật lâu, thật lâu, đến mức khiến hắn gần như hoang tưởng.
Mấy lão già trong trấn thường xuyên lén lút trốn phu nhân chạy ra kỹ viện tìm mỹ nhân.
Hắn thấy mà ghét, phu nhân ở nhà xinh đẹp mà lại không biết hưởng thụ, lại đi tìm kỹ nữ để thỏa mãn ham muốn.
Còn hắn...!hắn biết y cũng nguyện ý, nhưng hắn không muốn gượng ép, người ta liền muốn chạy, hắn đã vội buông tay.
Đúng thật không có tiền đồ!
Mồi dâng đến miệng chỉ việc cắn mà cũng không biết hưởng thụ.
...
Lý Thiên Thành đang bận đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì nghe thấy âm thanh cọc cạch, cọc cạch.
Lúc quay sang thì mới thấy Sở Diên đang dọn dẹp mâm cơm.
Không phải chứ?
Hắn còn chưa động đũa mà?
"Phu...!phu nhân, ta vẫn chưa ăn xong mà..." Lý Thiên Thành nhỏ giọng lí nhí nói.
"Ăn?" Sở Diên nghiêng đầu nhếch miệng cười, sau đó liền đi một hơi vào trong.
Ban nãy y hỏi hắn có hợp khẩu vị không, nhưng Lý Thiên Thành không trả lời, y cảm thấy có chút sỉ nhục liền dọn sạch, như vậy không cần phải miễn cưỡng ăn nữa!
Nhìn Lý Thiên Thành ngốc ngốc ở đó, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, lập tức chỉ muốn mang dẹp hết, để hắn nhịn đói một ngày.
Này thì chê khen!
...
Lý Thiên Thành thở dài nhìn trời, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót.
Hắn chậm rãi rơi một giọt lệ, đã lâu rồi hắn không khóc, hình như cũng hai mươi năm rồi.
Bây giờ chỉ vì quá uất ức mà phải rơi lệ, Sở Diên chỉ biết bắt nạt hắn mà thôi, càng về già lại càng khó tính, hắn nói gì cũng khiến y tức giận.
Lý Thiên Thành nhẹ nhàng đưa tay phải đặt lên ngực, bấu một cái mạnh, ngửa đầu cảm thán tư vị mặn đắng của đời người.
Hắn là một kẻ lạc lõng, đang bị ức hiếp từng ngày, từng tháng, từng năm.
Mỗi một giây phút hắn vui vẻ, tiếp đón phía sau lại là khuôn mặt thịnh nộ.
Sở Diên tính khí như thủy vậy, lúc thủy triều lên thì nước tràn bờ, khi thủy triều xuống thì khô cạn.
Y cho hắn vui chưa được một khắc đã đem hắn từ trên cao đá xuống, khiến hắn lăn hơn trăm vòng.
Đầu óc choáng váng quay cuồng, đến khi bình tĩnh lại tiếp nhận một chuyện khác.
Lúc hắn còn trẻ cảm thấy tim không có yếu, giờ thì già rồi tim cũng yếu hơn.
Không biết có phải là do tuổi tác, hay nguyên nhân là Sở Diên nữa.
Hắn cảm thấy sống thêm vài năm nữa chắc sẽ quy tiên vì yếu tim!
Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, vỏn vẹn mười hai tháng, thế nhưng số ngày hắn ăn phải giấm đã lên đến ba trăm sáu mươi sáu ngày!
...
Lúc đi ngang qua nhà của lão Phong, vốn không dự định vào đâu, nhưng người ta lại rất hiếu khách, thấy hắn bơ vơ ở ngoài, biết ngay vừa bị nóc nhà mắng.
Kỳ thật lão Phong cũng là một người sợ vợ, ngược lại khác với Lý Thiên Thành, nương tử của lão sẽ rượt đuổi khắp nơi, cầm theo cây chổi, ánh mắt như bà La Sát điên cuồng vồ lấy lão.
Lão Phong không dám phản kháng, mỗi lần như thế đành phải trốn trong nhà bạn cờ, đến xế chiều mới dám vác xác về nhà.
...
Lý Thiên Thành thở dài nói: "Gần đây số ngày mà ta bị mắng đã tăng lên, dạo trước một ngày nhiều lắm cũng chỉ ba lần, hôm nay là mười lần!"
Lão Phong đang tính trải bàn cờ nghe câu này liền khựng lại.
"Mười lần..."
Lý Thiên Thành gật đầu bĩu môi nói khẽ.
"Không chỉ vậy, ta còn không biết nguyên nhân là gì!"
"Sao lại thế chứ, ít ra cũng phải biết lý do, mỗi khi bà nhà ta mắng điều có nguyên nhân cả, có khi ta đang đánh cờ với ông thì sẽ..."
"Đánh cờ à?"
"Đúng rồi là như thế đó!"
Khoan đã...!Lão Phong giật mình quay mặt lại, phát giác nương tử đã đứng cạnh lúc nào không hay.
Cờ trong tay lúc này cũng buông lỏng xuống, lão Phong mếu máo nhìn Lý Thiên Thành.
"Ông nói đi quét sân, thế đã quét chưa hả?" Tứ nương tức giận véo tay lão Phong, lôi ông ta ra cửa nhìn cái sân đã chất đầy lá.
Lão Phong nuốt nước bọt nhìn cây chổi trên tay nương tử, rồi lắc đầu ngụ ý bảo Lý Thiên Thành về nhanh đi, nếu không lúc sau sẽ bị liên lụy.
Lý Thiên Thành cũng rất nghe lời, việc gì bảo hắn giúp hắn đều có thể giúp, nhưng nếu là việc nghe mắng thì hắn xin cáo từ trước.
"Các hạ bảo trọng!"
Dứt lời liền xoay bước không ngoảnh lại, lúc ra khỏi cổng bỗng nghe tiếng thét chói tay.
Chỉ cầu mong ông ấy còn có thể xuống giường!
...
Lý Thiên Thành lang thang một lúc cuối cùng cũng quyết định về nhà chịu tội.
Dù sao hắn cũng không phải là một người thích chối bỏ trách nhiệm.
Lúc vào hắn không thấy y, vỗ ngực vài cái cũng may y đi rồi.
Hắn cảm thấy có chút nhẹ nhõm, vừa định lục lọi một chút lại bị ai đó kéo cổ lại.
"Vừa mới đi đâu!"
Lý Thiên Thành kéo tay y ra, thật thà giải thích.
"Không có, ta luôn ở đây mà!"
Lừa ai kia chứ, Sở Diên ngửi ngửi y phục hắn, phát hiện có mùi hương là liền chau mày.
"Mùi nữ nhân? Ngươi từ khi nào hả?"
Hắn hốt hoảng xua tay: "Không có nha, vừa nãy chỉ đến nhà lão Phong..."
"Vậy vừa rồi