Tôn Châu.
Lúc bấy giờ xe ngựa đã dừng lại.
Lý Thiên Thành và Sở Diên đứng trước cổng thành Tôn Châu, xung quanh là các cấm vệ đang canh gác.
Mặc dù hôm nay là ngày lập thái tử, tuy vậy chẳng ai vui vẻ, bọn họ ai nấy đều trưng ra không mặt nhăn nhó, một chút ý tứ vui vẻ cũng không có, chẳng giống một thuộc hạ chút nào.
Ngược lại còn có thấy, bọn họ cũng không thích Lý Thừa Húc như hắn.
Sau khi hắn và y rời khỏi nơi này, mọi thứ đúng thật vô cùng khác lạ.
Tuy nhiên tình cảnh này vẫn không kha khá là bao, giống như lúc Lý Thiên Thành làm vua vậy, đều không được lòng quần thần.
Bởi lẽ tính cách của hắn không được tốt cho lắm, thường xuyên sinh ra ảo giác.
Hơn nữa còn mệt mỏi đến mức muốn chém hết cho xong.
Lý Thiên Thành cong môi nhìn Lý Thừa Húc.
Hiện tại không biết đứa con này có thường xuyên lên cơn giống hắn hay không, nhưng sắc mặt của đám cấm vệ này đã cho thấy, quan hệ giữa quân và thần đều không tốt đẹp, thậm chí có phần gay gắt.
Ánh mắt của bọn họ là những tia giá lạnh, không còn cầm nổi cốc nước nữa, nếu không em sẽ không đủ nội.
"A Thành, chúng ta không thể đi như này vào trong được!" Sở Diên vội kéo tay hắn,
Lý Thiên Thành gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó kéo tay y đến phía bên kia vách tường.
"Ồ yên đấy, để phu quân cướp đồ cho phu nhân nhận!"
Chờ khi có một cấm vệ đi qua, hắn liền ở phía sau xuất hiện, đánh một cái vào sau ót của tên đó, khiến tên đó vô lực ngã xuống.
Lý Thiên Thành kéo y vào trong lòng, không dám để bất kỳ kai lại phải đám người đó không
Tiếp theo lột đi bộ y phục của hắn ta mang cho Sở Diên mặc vào.
"Ngươi thay trước đi, ta sẽ xong ngay!"
Sở Diên nghe vậy liền tiếp nhận y phục đó, trốn ở một góc hẻm thay vào.
Khắp người đều có áo giáp che đậy chỉ để lộ mỗi cặp mắt, nhìn thế nào cũng không nhận biết được y là kẻ giả nào.
Quả đúng như lời Lý Thiên Thành nói, sau khi y thay xong thì hắn cũng đã xong rồi, ngược lại có vẻ còn nhanh hơn y.
Lý Thiên Thành bắt lấy cánh tay Sở Diên, nhỏ giọng thì thầm.
"Bây giờ chúng ta vào trong, ngươi đừng lên tiếng cứ ở sau lưng ta, bọn họ hỏi gì chỉ cần để ta trả lời là được!"
"Hiểu rồi!" Sở Diên gật đầu tỏ ý đã hiểu, tiếp theo cùng Lý Thiên Thành bước vào cổng thành.
Nhưng chưa đợi bọn họ vào tới đã có một thống lĩnh chắn đường.
Ông ta là Tạ Vệ Hành, một trong những vị tướng trấn thủ biên cương tài giỏi nhất.
"Hai người các ngươi là lính mới à?"
Ông ta nhíu mày nhìn bộ dáng không hề quen thuộc này, trong lòng dâng lên cảm giác tò mò khó tả.
"Bẩm thống lĩnh, thuộc hạ vừa mới được điều đến!" Lý Thiên Thành hướng Tạ Vệ Hành nhỏ giọng nói.
"Sao ta không thấy ngươi lần nào nhỉ? Là thuộc hạ dưới trướng ai, Trương Thái Hàn, Lưu Chính Hy?"
Lý Thiên Thành rất bình tĩnh điềm nhiên đáp.
"Thưa...!là Trương tướng quân ạ!"
Nhìn thấy hắn cũng không giống lừa gạt, vì vậy tầm mắt Tạ Vệ Hành dần nhìn sang Sở Diên.
"Ngươi sao không lên tiếng?"
Lý Thiên Thành vội vàng nói: "Lão ấy hôm qua bị sốt, sáng nay liền tắt tiếng!"
Thấy vậy Tạ Vệ Hành cũng không muốn tốn thời gian, không thèm nói gì trực tiếp rời đi.
...
Nhìn bóng lưng áp bức đó không khỏi khiến Lý Thiên Thành đỡ trán.
"Ông ấy đã hơn bảy mươi, nhưng vẫn hung tợn như ngày nào!"
"Nếu không như thế thì rất nhiều kẻ đã trót lọt vào trong như chúng ta rồi!"
"Phải ha!"
"Ngốc chết đi được, còn không đi Tạ Vệ Hành mà quay lại sẽ rất khó trở vào!"
...
Lúc Lý Thiên Thành và Sở Diên đến trước cửa cung thì đã thay một bộ y phục thái giám.
Bọn họ rón rén nhìn vào bên trong, lúc này yến hội đã kết thúc, chỉ thấy cung nữ đều cau có trở về.
"Hoàng thượng hôm nay lạ quá, rõ ràng chỉ vừa mới bắt đầu yến hội, bây giờ đã cho giải tán rồi!"
"Gần đây hoàng thượng có nhiều phiền muộn thật!"
Cũng tại mấy tên quần thần kia, suốt ngày lẽo đẽo theo sau mong Lý Thừa Húc lập thêm phi để củng cố hậu cung, chẳng trách không khí lại ngột ngạt như vậy.
...
Lý Thừa Húc mệt mỏi uống một ngụm trà, hắn nhìn Mạc Thừa Quân cất giọng.
"Không muốn nói gì sao?"
Thấy hắn như vậy, Mạc Thừa Quân liền nín môi, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn của Lý Thừa Nam.
Y biết hắn mỗi ngày đều nhức đầu, quân và thần tử luôn có mâu thuẫn, Lý Thiên Thành không muốn lập phi, bọn họ sẽ trưng ra khuôn mặt như đưa đám.
Báo hại bầu không khí lúc nãy trở nên ưu tối.
Thân phận của Mạc Thừa Quân trước lúc vào hoàng cung vô cùng thấp hèn, thậm chí là không xứng được ở bên cạnh Lý Thừa Húc.
Bọn họ không thích y cũng phải.
Mạc Thừa Quân không phải là người thích nghe nịnh nọt, cũng không phải là kiểu người dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Bởi vì không thể bám chân Mạc Thừa Quân, nên bọn họ mới muốn Lý Thừa Húc lập phi, có như vậy một khi hắn sủng ái phi tần đó, bọn họ lại có thể thuận thế theo sau, ve vãn mỗi ngày.
"Ngươi cũng muốn lập phi sao?" Lúc này Mạc Thừa Quân không muốn im lặng nữa, y ngước mắt lên nhìn chăm chăm Lý Thừa Húc.
Y muốn biết tâm tư của hắn có bị dao động hay không, liệu có vì những lời nói đó mà quay sang ruồng bỏ y?
"Suy nghĩ gì vậy, ta làm sao có ý nghĩ đó?"
Lúc này Mạc Thừa Quân liền bĩu môi.
"Nếu không có...!vậy ngươi hỏi ta làm gì chứ?"
...
Cốc cốc, phía bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa làm cuộc trò chuyện của Lý Thừa Húc và Mạc Thừa Quân bị cắt ngang.
Hắn nhíu mày lớn giọng nói: "Vào đi!"
Cánh cửa lúc này được mở ra, hai thái dám cúi đầu bưng điểm tâm đến.
"Hoàng thượng, mời dùng..."
Lý