Lúc Lý Thừa Nam trở về thì bị Lý Thừa Húc mắng cho một trận.
"Con cất cái ná đó ở đâu rồi hả?"
Nhìn khuôn mặt thăng trầm của Lý Thừa Húc phút chốc làm nó hoảng hồn, lúc cùng Sở Diên đi chơi, nó vì quá tức giận mà không biết đã quăng ở đâu rồi nữa.
Hiện tại phụ hoàng đang hỏi nó vật đó ở đâu, nó chỉ biết ngơ ngác nhìn mà không biết trả lời thế nào.
Nó cứ tưởng cái ná đó rất tầm thường, dù sao cũng khá cũ kỹ rồi, thật không ngờ lại ảnh hưởng lớn đến thế.
"Thừa Húc, có gì thì từ từ nói, ngươi đừng quát lớn như vậy!" Mạc Thừa Quân không thể trơ mắt nhìn hài tử của mình đang bị quở trách, y lấy hết dũng khí bảo bọc hài tử của mình.
Nhưng lúc này đây Lý Thừa Húc thật sự bị chọc cho tức giận rồi, hắn không thể giữ được bình tĩnh.
Hắn đã nói biết bao nhiêu lần rồi, nhớ không được làm mất, vậy mà hôm nay đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cái ná này là món quà lúc hắn được năm tuổi đã theo hắn đến giờ cũng gần hai mươi năm.
Hiện tại không cánh mà bay đều tại tên nghịch tử này!
"Nếu con không tìm gặp thì đừng gọi ta phụ hoàng nữa!"
Lý Thừa Nam nghe vậy thì bất động thanh sắc, nó ngơ ngác nhìn phụ hoàng, đáy lòng dâng lên tư vị phức tạp.
"Chỉ là một món đồ nhỏ, phụ hoàng thật sự trân quý nó hơn con sao?"
"Đương nhiên!"
Nói đến đây hắn cũng không hiểu vì cớ gì lại lớn tiếng với một đứa trẻ.
Lúc Lý Thừa Húc nhìn lại đã thấy Lý Thừa Nam đỏ mắt nhìn hắn, thằng bé ấm ức chạy lại chỗ phụ thân nó khóc lóc.
Nhìn thấy một màn này lại càng khiến Lý Thừa Húc tức giận thêm.
"Hừ, ngươi cứ chiều nó sinh hư đi!" Nói rồi liền xoay người bỏ đi.
...
Sau khi Lý Thừa Húc đi rồi chỉ còn một mình Mạc Thừa Quân và Lý Thừa Nam, y thở dài xoa đầu hài tử ủ rũ nói.
"Con làm phụ hoàng giận rồi!"
Nào ngờ tên nghịch tử nào đó vẫn không biết trời cao đất dày.
"Rõ ràng phụ hoàng không vừa ý con trước, người thật khó chiều!"
Nó đã cố gắng lắm rồi, nhưng vẫn không tài nào làm hài lòng phụ hoàng.
Thừa Nam chỉ là một đứa trẻ, nó vô tội mà, người lớn sao có thể nhỏ nhặt như vậy được.
Mạc Thừa Quân không muốn hai phụ tử bọn họ cứ mãi mặt nóng, mặt lạnh với nhau đành lên tiếng giải bày.
"Kỳ thật, cái ná mà con chơi đã có tuổi thọ khá lâu rồi, lúc phụ hoàng con năm tuổi là nội con tự tay làm đó! Vì thế phụ hoàng của con rất quý trọng bảo vật này, về sau nhìn thấy con cũng thích thú nên mới bóp bụng đưa cho! Nhưng mà cũng không đồng nghĩa với việc con tùy ý đem nó quăng ở xó xỉnh nào!"
Lúc bấy giờ Lý Thừa Nam mới biết nó đã sai.
Nó cứ tưởng phụ hoàng nhỏ nhặt với nó, nào ngờ chính nó đã làm mọi chuyện rối ben lên.
"Vậy...!vậy phụ thân đi tìm với con có được không?"
Mạc Thừa Quân mỉm cười hỏi: "Tìm ở đâu?"
"Ở phía sau hoàng cung, hôm trước nội mang con đến đó!"
Mạc Thừa Quân ồ nhẹ rồi véo tai nó: "Con thật có phúc khí, nơi đó rõ ràng là chỗ hẹn bí mật của ông nội, vậy mà con cũng được biết đến, ấy vậy không biết tận hưởng!"
Nơi đó đẹp như vậy, nhớ khi trước mỗi năm Lý Thiên Thành đều sai người đến trồng thêm vài cây đào, với mong muốn khiến nơi này rực rỡ sắc hoa, ấy thế mà lại có một tên tiểu nghịch tử có phúc mà không biết hưởng thụ.
...
Lúc này phía bên Sở Diên và Lý Thiên Thành đã thu xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ đến nửa đêm lén lút ra khỏi hoàng cung nữa là xong.
Mặc dù có một chút tiếc nuối, song vẫn không khiến ý định này thay đổi.
Dù sao nơi này cũng không hợp với tâm tình hiện tại của Sở Diên, Lý Thiên Thành lo lắng nếu cứ để y tiếp tục chịu đựng sẽ khiến sức khỏe Sở Diên yếu đi.
Lúc mới đến đây cũng không mang theo cái gì nên lúc rời khỏi cũng không tốn sức xách gì đùm đề, chỉ vỏn vẹn hai bộ y phục tiện thể thay dọc đường.
Sau khi hoàn tất, hắn liền lên kế hoạch.
"Lát nữa chúng ta cứ vờ như không có việc gì là được, nhân lúc đêm muộn liền ra phía sau hoàng cung.
Ở đó rất ít thị vệ canh gác, chúng ta chịu khó cải trang một chút là có thể thoát ngay thôi!"
Sở Diên lúc này cứ ngỡ đang đánh giặc không bằng, hắn còn có cả sơ đồ hoàng cung nữa.
Thật là...!nhưng hắn chu đáo như vậy mới là Lý Thiên Thành chứ!
"Vậy...!chúng ta đến chừng đó nếu lỡ bị phát hiện thì ngươi sẽ làm gì?"
Lý Thiên Thành lắc đầu mạnh miệng nói: "Đương nhiên sẽ không bị phát hiện, ngươi nghĩ xem ta là ai kia chứ, năm xưa ngay cả quân của A Lạp còn không thể đấu lại ta.
Cuối cùng trở thành một kẻ bại trận, ngay cả thân xác cũng không còn rõ dạng, ngươi nghĩ xem làm sao có việc chúng ta thất thủ!"
Sở Diên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ là có chút lo lắng.
"Tin ngươi vậy!"
"Nương tử..."
"Hả? Sao cơ?" Sở Diên khó hiểu nhìn Lý Thiên Thành, rốt cuộc lại muốn gì nữa đâu.
Thế mà giây tiếp theo không có gì hơn mà lại là một cái thơm nhẹ nhàng.
"Đừng buồn!" Hắn khàn giọng nhẹ nhàng nói với y.
Một bàn tay chậm rãi vén những lọn tóc đang vướng trên trán y, hắn vén chúng sang một bên, rồi lại thơm thêm một cái lên má y.
"Gì vậy chứ, ta...!ta nào có buồn, nghĩ đi đâu thế?" Ngoài mặc Sở Diên luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng Lý Thiên Thành biết y đang rất buồn bã.
Nếu không đến thì thôi, còn nếu đã đến lại vướng bận chẳng thể nào an tâm.
Sở Diên là quan tâm tiểu tử kia, lo lắng nó sau này sẽ rất khó dạy, tính khí như thế chắc chắn sẽ không một ai dám cùng nó kết duyên.
Nói không chừng còn ế chỏng, ế