Mấy hôm nay liên tục có chuyện không hay, hoàng cung ngày càng loạn, hoàng hậu cũng không thể làm gì hơn ngoài an phận thủ thường.
Bá quan văn võ trong Triều cũng bắt đầu dè chừng hoàng thượng, chẳng ai dám dị nghị điều gì.
Hôm trước Cao Trinh Nhân chẳng qua lỡ mồm nói xấu hoàng thượng, chiều hôm đó đã bị cắt lưỡi nhốt vào ngục tối rồi.
Phần là những kẻ ngu muội không biết điều, kết cục điều chưa hề an ổn.
Hoàng thượng hiện tại rất dễ bị kích động, bất cứ là việc gì, chỉ cần liên quan đến nếu để hoàng thượng nghe thấy, ngày hôm đó nhất định bêu đầu.
Thiên hạ mang tên Lý Thừa Húc, những ai có ý đồ muốn leo lên đằng đầu đều bị trừng trị nghiêm minh.
Mùa Thu tháng tám năm Dục Hiên thứ ba, hoàng thượng ra ý chỉ, toàn thể bá tánh trong thiên hạ đều phải nuôi dưỡng nhân tài.
Con cái sinh ra nếu là nam tử thì phải rèn chữ nghĩa, ra sức thi cử dốc lòng vì Dục Quốc.
Nếu như phát hiện nhà nào không cho nhi tử đi học, phạt một trăm lượng bạc.
Những hộ gia đình nghèo không đủ điều kiện sẽ được triều đình lo cho.
Chỉ cần cố gắng, hoàng thượng chưa bao giờ bỏ rơi ai.
Điều này tuy là niềm vui đối với những bá tánh bình thường, nhưng là cái gai của bọn buôn người.
Bọn chúng quyết định không bắt cóc bé trai, thay vào đó sẽ bắt cóc bé gái.
Nữ nhân vốn không cần phải học, từ trước đến nay phận nữ nhi không được bàn việc nước, cũng vì thế gánh nặng chồng chất lên nữ nhân yếu đuối.
...
"Hoàng thượng, hôm nay người có đến An Hòa cung không?" Yến công công vừa rót trà vừa hỏi hắn.
Chỉ nhận thấy trên khuôn mặt hoàng thượng ánh lên mệt mỏi.
"Hôm nay trẫm không đến An Hoà cung!" Lý Thừa Húc nhỏ tiếng nói, sau đó hóp một ngụm trà tiếp tục xem tấu chương.
"Tháng này chưa thống kê sổ sách à? Sao trẫm không thấy vậy?"
Yến công công nghe vậy cúi đầu nói: "Bẩm hoàng thượng, bình thường đến ngày mười hai mới có ạ, hôm nay chỉ mới ngày mười thôi!"
Lý Thừa Húc chau mày không đáp, vậy mà hắn còn tưởng là đến ngày rồi.
"Trong cung mấy nay có gì không ổn à?"
Nghe thế Yến công công thở dài nói: "Bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay chẳng hiểu vì nguyên do gì cung nữ mất tích ngày càng nhiều!"
Tháng vừa qua trong cung vô cùng loạn, lần lượt mất tích vài cung nữ một lúc, ban đầu là một, ngày sau là ba người.
Đến ngày hôm nay tổng thể mất tích hơn mười ba cung nữ, tuy nhiên lại có một cung nữ trở về.
Lúc cung nữ đã mất tích đó xuất hiện, người dính đầy bùn đất, hỏi gì cũng không trả lời, qua ngày hôm sau thì hỏi cái gì cũng nói không biết.
Tuy nhiên vì không quá nghiêm trọng, nên không ai nói với hoàng thượng.
"Vậy hoàng hậu đã giải quyết chưa?"
Yến công công gật đầu đáp: "Dạ bẩm, ngày hôm đó hoàng hậu đã cho thái y đến xem bệnh tình của cung nữ đó rồi, nhưng không thấy có gì bất thường!"
"Cung nữ đó tên là gì nhỉ?"
"Dạ bẩm là Đoàn Ngọc, chỉ vừa mới nhập cung chưa được ba tháng, hiện giờ thần trí vẫn chưa ổn định, vẫn đang được tra hỏi cặn kẽ!"1
Lý Thức Húc nghe vậy chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
"Vậy nô tài cáo lui..." Thấy hoàng thượng mệt mỏi, Yến công công liền muốn trả lại không gian yên tĩnh.
"Ừm lui đi!" Lý Thừa Húc uể oải nói.
...
An Hoa cung, Mạc Thừa Quân mấy nay luôn chờ đợi Lý Thừa Húc đến, nhưng thời gian qua đi cánh cửa An Hoà cung vẫn mở nhưng người thì chẳng thấy đâu.
Mạc Thừa Quân thẫn thờ nhìn cây hoa đào đơm hoa trước cửa, lòng lại chùng xuống.
"Hoàng hậu, trời lạnh rồi người mau vào trong đi!"
Y gật đầu vội bước vào trong, đúng thật hôm nay rất lạnh, lạnh đến mức dường như đóng băng y.
Cho đến hiện tại Lý Thừa Húc vẫn lạnh nhạt như thế, hắn bây giờ lo việc nước, việc dân.
Còn y đơn giản chỉ là an phận mỏi mòn trông ngóng hắn trở về.
Cho dù hắn không lập hậu cung thì đã sao?
Hắn cũng chẳng ngó ngàng gì đến y, hết thảy tâm tư đều đặt ở nơi khác, một chút cũng không có cho y.
Nhiều tháng trôi qua, dường như hắn không còn như trước.
Tất cả đều nhìn rõ, những thái giám, cung nữ trong cung đều biết hoàng thượng mấy tháng này luôn lạnh nhạt với hoàng hậu.
Chẳng còn triền miên như trước, ngày một xa cách, số lần hoàng thượng ghé qua An Hòa cung dần dà đếm trên đầu ngón tay.
Hoàng thượng ngày đêm ở Ngự Thư phòng, không xem tấu chương cũng là bàn việc với các đại thần.
Đến mức gần như không nghe nhắc tới hoàng hậu.
Ngay cả tiểu thái tử cũng bị ghẻ lạnh, ngày ngày chép phạt, còn bị bắt quỳ gối ở từ đường.
Quan hệ giữa hoàng hậu và hoàng thượng dần có khoảng cách, chẳng mấy chốc cũng sẽ rạn nứt.
Ngay lúc này những người mơ tưởng đến chức vị phi tần cũng ngày một nhiều, ai cũng mong chờ đến một thời điểm nhất định nào đó, hoàng thượng sẽ phế bỏ Mạc Thừa Quân.
"Hoàng hậu, người hôm nay sao lại không mặc ấm thế, trời lạnh như vậy da người lại mỏng, mới đứng một chút đã tấy lên rồi!" Tiểu Thúy tặc lưỡi nhìn một mảng da ửng đỏ, trong lòng chua chút.
Mạc Thừa Quân không quan tâm vết tấy rát đỏ, y trầm mặc nhìn ra ngoài cửa.
"Tiểu thái tử chép phạt đến đâu rồi?"
Tiểu Thúy thở dài nhìn y: "Hoàng thượng cứ bắt tiểu thái tử chép đi chép lại, bây giờ đang khóc thút thít ở Tây Hoa các!"
Mạc Thừa Quân cúi đầu không nói gì, không phải không nói mà là không còn gì để nói, dù y có nói gì cũng không ai hiểu thấu.
Lý Thừa Húc cũng không muốn nghe y.
Hắn đã lệnh, trong vòng một tháng tới bất kỳ ai cũng không được giúp đỡ Lý Thừa Nam, ngay cả y cũng không thể đến gần.
Đã ba ngày rồi, trong ba ngày này y không mới nói chuyện với Thừa Nam.
Hắn nói y quá mức cưng chiều con trai, lời nói của