Lý Thừa Húc khó khăn lắm mới chờ được Mạc Thừa Quân tỉnh lại, thế nhưng khi y tỉnh lại mọi thứ dường như đi vào quỹ đạo khác, ngay cả hắn y cũng chẳng bén mảng đến.
Hắn thật sự rất cô đơn, mỗi khi mang thuốc đưa y, Mạc Thừa Quân đều không muốn uống, thậm chí còn nôn hết ra.
Hắn rất khổ tâm, bằng mọi cách cũng không khiến y vui vẻ hơn.
Ngay cả Thừa Nam y cũng không nghe, Mạc Thừa Quân giống như muốn buông xuôi vậy, tất cả mọi thứ đều không khiến y quan tâm, không khiến y để ý.
Làm hắn rất lo ngại...
Vạn nhất không khiến y vui vẻ hắn biết phải làm sao đây?
Lúc trước luôn muốn y phải van nài hắn, còn thích nhất nhìn y mang bi thương dồn nén, nhưng giờ đây hắn lại hối hận rồi.
Hắn muốn nhìn thấy một Mạc Thừa Quân ngày ngày mỉm cười, không phải như bây giờ ngày ngày ủ dột.
Hôm nay vẫn như thường lệ, hắn sau khi thu xếp xong xuôi thì mang thuốc đến cho y.
Lúc này Mạc Thừa Quân vẫn an ổn ngủ say, thậm chí khi hắn tiến tới y cũng không có phòng bị, y có lẽ đã rất mệt, cho đến mới ngủ nhiều đến thế.
Lý Thừa Húc đặt bát thuốc xuống, hắn đi đến xoay nhẹ người y.
Lập tức đã làm Mạc Thừa Quân tỉnh dậy, y nheo mắt nhìn hắn.
"Đến lúc uống thuốc rồi!" Nói xong liền mang bát thuốc đem đến.
Mạc Thừa Quân trong tích tắc đã quay mặt đi, y cúi đầu không ý định tiếp nhận bát thuốc.
Vị thuốc đắng chát không phải là thứ mà y thích, thậm chí còn ghét cay ghét đắng.
Mỗi khi nuốt xuống y chỉ muốn nôn hết ra.
"Thừa Quân..." Hắn nhỏ giọng gọi, nhưng không thấy y quay lại, đáy lòng lại dâng lên tư vị khác thường.
Nhiều ngày như vậy y vẫn không thể xem hắn như một thói quen, vẫn xa cách như thế, kiệm lời như thế...
"Trẫm để ở đây, một lát nhớ uống là được!" Nói xong thì đứng dậy rời khỏi, có lẽ hắn vẫn nên cho y một không gian thoải mái.
...
Lý Thừa Húc đi rồi Mạc Thừa Quân vẫn không ngồi dậy, y chán nản nhắm mắt lại chẳng muốn làm gì hết.
Ngày kia y nhất định sẽ quay về An Hòa cung, không ở lại đây nữa, càng ở lại chỉ để rước thêm phiền muộn.
Long sàng của hắn y đã nằm không biết bao nhiêu ngày rồi, nếu còn tiếp nhận đãi ngộ này, sợ rằng tai họa lại ập tới.
Mạc Thừa Quân thật sự cố chấp, y đối với ai cũng vậy, đều khiến người khác phải lo lắng.
Thế nhưng bọn họ không hiểu y, vì thế y cũng không cần phải hiểu bọn họ.
Đời người thật sự ngắn ngủi, y không muốn rước thêm phiền hà nữa, thật sự không muốn...!tận sâu trong đáy lòng Mạc Thừa Quân chỉ muốn an ổn mà sống, nhưng vẫn không thoát được bóng ma ấy!
...
Thư phòng.
"Hoàng thượng...!Tương công tử muốn cầu kiến!" Yến công công khó xử báo lại.
Mấy ngày nay quan hệ của hoàng thượng và hoàng hậu đã khá lên, điều này quả thật là thứ mà ai trong cung cũng muốn nghe nhất!
Nhưng hôm nay kẻ gây ra tai họa kia lại đến diện kiến, Yến công công cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù hoàng thượng quyết định như thế nào thì phận nô tài như ông cũng không có quyền can thiệp.
Tuy vậy trong lòng lại rất áy náy đối với Mạc Thừa Quân!
"Tương Nhan đến đây làm gì?" Lý Thừa Húc nhíu mày đặt tấu chương xuống, chẳng phải hắn đã ra lệnh không ai được đến quấy rầy hắn hay sao?
"Tương công tử nói có việc rất quan trọng, muốn diện kiến hoàng thượng!"
"Bảo hắn lui về đi, hôm nay trẫm không muốn tiếp ai!"
Yến công công nghe vậy bỗng thấy vui mừng, hoàng thượng nghĩ như vậy thật sự rất tốt!
"Vậy nô tài lập tức báo lại!"
...
Bên ngoài.
Tương Nhan chờ đợi đã lâu, khuôn mặt từ vui vẻ đã chuyển sang vặn vẹo.
Tên thái giám đó vào lâu như thế đến bây giờ vẫn chưa trở ra?
Thật sự tức chết mà!
Tương Nhan trong lòng giống như có dung nham, thật sự rất muốn thiêu đốt tên thái giám kia.
Sau này nếu như hắn trở thành hoàng hậu, chắc chắn sẽ giết tên thái giám đó đầu tiên!
"Chết tiệt, vẫn chưa chịu ra?"
Hắn ta không chờ được nữa rất muốn xông vào trong, tuy nhiên vừa mới tiến lên đã bị thị vệ cản lại.
"Hoàng thượng có lệnh bất cứ ai cũng không được làm phiền!"
Tương Nhan lòng nóng như lửa đốt, ta muốn gặp hoàng thượng, các ngươi dám cản ta, về sau chắc chắn sẽ giết hết các ngươi!
"Thật xin lỗi, nhưng các vị có thể để Tiểu Nhan vào trong không? Tiểu Nhan thật sự có chuyện muốn nói với hoàng thượng!"
Thị vệ nhìn nhau rồi lại lắc đầu: "Hoàng thượng có lệnh, bất kỳ ai cũng không thể vào!"
Tương Nhan thật sự muốn phát điên rồi, bọn họ đây là muốn khiến hắn điên lên thì mới vừa lòng đúng không?
"Nhưng mà..." Hắn lại nhoài người muốn bước lên.
Các thị vệ thấy vậy lập tức chĩa kiếm về phía Tương Nhan hô to: "Không có lệnh của hoàng thượng dù có là ai cũng không được vào!"
Hết cách Tương Nhan chỉ có thể chờ đợi.
Nếu không phải đang trong thân phận Tương Nhan, thì lúc nãy hắn đã bóp ch.ết những tên đó rồi.
Dạo trước ở Tương vương phủ hắn chưa bao giờ phải ngán một tên nào, lúc bấy giờ lại phải nhịn nhục trước những tên tôm tép này.
"Thật xin lỗi, vậy Tiểu Nhan sẽ ở đây đợi!"
Thấy vậy bọn họ mới thu kiếm về, tiếp tục canh gác.
...
Bấy giờ Yến công công cũng đã trở ra, ông nén vui mừng xuống, thiều giọng nói với Tương Nhan: "Nô tài đã nói lại với hoàng thượng về việc Tương công tử muốn diện kiến, thế nhưng...!hiện tại chính sự bộn bề, hoàng thượng không có thời gian để cùng Tương công tử đàm đạo, phiền công tử về cho..."
Tương Nhan đen mặt cắn răng, ngữ khí của Yến công công đã rõ như vậy hắn còn có thể làm gì?
Nhưng hắn thật sự rất ghét giọng điệu khinh miệt đó của Yến công công.
Tỏ vẻ như thế là muốn chống đối với hắn à?
Tương Nhan bóp chặt nắm đấm, thật sự rất muốn giết ch.ết cái tên thái giám già nua này.
"Phiền công công trở