Ngọc Yên đương nhiên hiểu ý nên vươn tay nhẹ nhàng xoa chân hắn, tuy nàng là tiểu thư của tiên môn nhưng đối với người khác vẫn luôn tốt bụng ân cần, chưa bao giờ để cho nha hoàn phải làm chuyện như thế này, vì vậy nàng không biết phải làm như thế nào, sợ rằng sẽ làm hắn đau.
Ninh Vu cao cao tại thượng nhìn nàng, đây lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn chỉ cảm thấy rằng nàng trong sạch như hoa đào sau mưa, mặc dù hôm nay nàng trang điểm có một chút đâm, nhưng nhìn lại có chút mê hoặc.
"Được rồi, nàng đi tắm rửa đi, mùi trên người nàng làm ta buồn nôn.
" Hắn chán ghét nói.
"Vâng.
" Ngọc Yên đứng dậy đi đến phòng tắm, tự mình ngửi ngửi, cũng không cảm thấy trên người có mùi gì khó chịu.
Sau khi tắm xong, nàng thấy Ninh Vu vẫn còn ngồi trên ghế, đang nghịch ngọc bội mang theo bên người, ánh mắt không thiện cảm nhìn nàng: "Lại đây, cởi q.uần áo cho ta.
"
Cơ thể mảnh mai của nàng run lên, nàng biết chuyện đó sắp xảy ra.
Nàng đi tới đứng ở trước mặt hắn, hắn so với nàng cao hơn rất nhiều, nàng đứng còn chưa tới cằm của hắn, trên quần áo của hắn có rất nhiều vết rượu, vừa nhìn là có thể biết đó là do đổ trực tiếp lên người.
Đó là lý do tại sao người hắn nồng nặc mùi rượu.
Chỉ cởi th.ắt lưng thôi, động tác đơn giản như thế này nhưng nàng lại làm rất lâu.
Ninh Vu cúi đầu chán ghét nhìn nàng, mặc dù nàng có làn da trắng, cổ thon, trên người có mùi thơm, bàn tay rất mảnh khảnh, nhưng nếu hắn không thích thì cho dù như thế nào cũng sẽ không thích.
"Lên giường nằm đi.
" Hắn ngắn gọn ra lệnh.
Cơ thể của nàng càng run hơn, không phải nàng cái gì cũng đều không sợ, đây là lần đầu tiên của nàng, nàng đã từng nghe nói rằng lần đầu tiên sẽ rất đau đớn.
Nàng sợ đau, lại càng sợ người nam nhân xa lạ này, mặc dù hắn còn chưa làm gì, nhưng trong mắt của hắn, nàng có thể nhìn thấy sự hung bạo trong đó.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn nằm xuống và nhắm mắt lại.
Ninh Vu nhìn nàng, thân hình tuy rằng mảnh khảnh, nhưng lại tinh xảo mỹ lệ, khiến người ta có suy nghĩ xa vời.
Bằng hữu của hắn đã dạy cho hắn rất nhiều điều về chuyện phòng thê, thậm chí hắn đã xem qua một vài cuốn xuân cung họa, nhưng nếu thật sự phải làm, thì hắn có một chút khẩn trương.
Thế là một người nằm trên giường, còn người kia đang đứng yên lặng.
Ngọc Yên nằm đó hồi lâu cũng không thấy Ninh Vu có động tĩnh gì, liền mở mắt ra nhìn hắn, vừa vặn Ninh Vu cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, hắn không biết vì sao lại trở nên khó chịu, hắn lấy một chiếc chăn gấm che lên mặt nàng, sau bá đạo đè lên người nàng.
Hắn không muốn nhìn nàng, và hắn cũng không muốn nàng nhìn hắn.
Đêm tân hôn bị phu quân lấy chăn che mặt lại, không thể nghi ngờ gì nữa hắn chính là muốn cho nàng nhục nhã, e rằng trong tam giới cũng sẽ không tìm ra được người thứ hai giống như hắn.
Trước mắt Ngọc Yên là bóng tối, nàng không nhìn thấy gì cả, nhưng nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng từng cử động của hắn.
Nàng cảm thấy mình như một chú cừu non đang chờ bị hắn ăn thịt.
Ninh Vu sau khi đè lên người nàng, liền cảm thấy da nàng mềm mại, từ trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc qua, dù sao hắn cũng là nam nhân, bởi vì muốn báo thù nên hắn cũng không thèm quan tâm nhiều đến lực đạo.
Nhiều năm sau, dù đã trải qua nhiều chuyện đau đớn hơn nhưng khi nhớ lại đêm tân hôn, nàng vẫn cảm thấy đau đớn không thể nguôi ngoai, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng thực ra Ninh Vu cũng không xuất sắc lắm, những cuốn xuân cung họa do bằng hữa hắn đưa hắn cơ hồ đã quên mất, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên đối với hắn, hắn cũng không biết thương hại, chỉ biết điên cuồng đoạt lấy, dùng bản năng nguyên thủy nhất để làm cho nàng phải cảm thấy thật thống khổ.
Khi hắn tiến vào trong nàng, nàng đau đến mức khó thở, toàn thân căng thẳng như cá sắp chết ngạt vì thiếu nước,