Từ sau hôm gặp ở sân golf, Gia Phúc thường xuyên lui tới dinh thự Thiên Thành.
Trà My hiểu phần lớn nguyên do cũng nhờ người lớn hai bên tạo ra.
Bị đặt vào thế đã rồi, cô đành phải gắng gượng tiếp đón.
Cô không vui, lợi dụng lúc Tú còn đang thất thế bèn chơi trò mượn dao giết người để phát tiết tâm tình.
Thời thế thay đổi, Tú đã bù đầu chuyện công ty, lại thêm Trà My, thường xuyên rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tú biết tiến biết lùi, tạm tránh Trà My cho dễ thở đợi ngày phục thù.
Chiều nay Gia Phúc lại sang, ngỏ lời mời Trà My đi ăn.
Dưới ánh mắt của ông Thành, cô ngoài việc vui vẻ lên xe thì không còn con đường nào khác.
Nơi chốn nhà giàu lui tới tất nhiên chẳng ngoài hai chữ sang trọng, một lý nước, một cái bánh giá cả có khi đủ cho cả nhà người thường ăn no bụng.
"Thế em học biên phiên dịch à? Sao em không học cái khác cho nhàn?", Gia Phúc hỏi.
"Dạ, em không được nhanh nhạy, ba mẹ thấy được khiếu nào thì cho học thôi anh.
Em mà không thất học là họ mừng lắm rồi!", Trà My cười cười ăn miếng bò bít tết.
Không thể không nói giá nào của nấy, thịt thượng hạng ăn vào thấy khác hẳn, vị ngọt tự nhiên.
"Em cứ khiêm tốn quá, em thông minh như vầy làm sao mà thất học cho được? Anh có lần đã nghe em nói chuyện với khách nước ngoài, dáng vẻ đó mới thu hút làm sao!"
Tuy Gia Phúc dẻo miệng hay dỗ ngọt tán gái nhưng khen Trà My là khen thật.
Anh ta gặp rất nhiều cô tiểu thư rồi, xấu đẹp có đủ.
Trà My không phải người xinh nhất tuy nhiên cô lại đặc biệt nhất.
Phong thái điềm đạm, cư xử khéo léo và chưa bao giờ cố tính khoe khoang gì về bản thân.
Hoa thơm cỏ lạ dễ thu hút mọi người tuy nhiên rất nhanh bị lãng quên.
So ra đóa hoa trà my với mùi hương dịu nhẹ phảng phất lưu lại trong lòng người lâu hơn.
Trà My là người phụ nữ thích hợp để lấy làm vợ, Gia Phúc cho là vậy.
Với tính cách dịu dàng, hiểu chuyện, cô ắt sẽ không quá xét nét cuộc sống phong lưu của anh.
Đằng nào thì hôn nhân anh cũng không tự quyết được chi bằng chọn người ưng ý nhất.
"Anh cứ khen quá, em có tài gì đâu, nói được vài câu giao tiếp thông thường ấy mà!", Trà My khiêm tốn lắc đầu.
Cô còn lâu mới tin lời người đàn ông này, ai biết cô là người thứ mấy được nghe.
Mà kể có thật đi nữa thì cũng nên bỏ ngoài tai.
"Em không đến tập đoàn làm việc sao?", Gia Phúc không biết được suy nghĩ của Trà My, tiếp tục tìm đề tài tán dóc.
Trà My cảm thấy anh ta lần này đã chọn sai cánh mào đầu, câu hỏi này về mặt nào đó khá nhạy cảm.
Sinh trưởng trong hào môn, muốn đi đâu làm gì mấy khi theo ý mình.
Cô đùa bảo:
"Chưa đâu ạ, em vẫn còn muốn ăn hại thêm một khoảng thời gian nữa!"
"Vậy cũng hay, anh nghĩ em cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng sau biến cố!", Gia Phúc cắt miếng bò bít tết, lơ đãng nói.
Khi dứt câu anh ta mới nhận ra bản thân lỡ miệng chạm vào nỗi đau của Trà My, vội ngẩng đầu nhìn cô.
Vết thương lòng chưa kết vảy lại rỉ máu, Trà My sững người.
Cô gật đầu, giọng buồn bã:
"Đúng vậy nhỉ?"
Bầu không khí chùng xuống, Trà My trầm mặc với nỗi niềm riêng.
Gia Phúc muốn phá vỡ tình thế khó xử này nhưng chợt nhận ra không biết phải nói gì, suy đi tính lại đành thôi, yên lặng ăn bít tết.
Trà My ngẩn người nhìn ra khung cảnh bên ngoài, bỗng lộ vẻ bất ngờ.
Cô đang thấy cái gì ấy nhỉ? Hoa mắt chăng?
Nhà hàng Passion là tòa nhà chọc trời với thiết kế hai trụ tròn đối xứng song song.
Tầm nhìn ở đây rất đẹp, vì sử dụng chủ yếu là kính nên thực khách có thể vừa dùng bữa vừa chiêm ngưỡng khung cảnh bên ngoài.
Nét thơ mộng, sự phồn hoa của thành phố S hứa hẹn tương xứng với mức giá bỏ ra.
Nói là hai tòa nhà nhưng thực tế nhiều người tưởng một vì khoảng cách gần khá.
Một phần nữa, giữa hai tòa tháp lại có cầu thang nối liền mà vị trí Trà My ngồi vừa khéo nhìn ngay ra đó.
Lúc này có một đôi năm nữ đang dây dưa ôm nhau trên cầu nối.
Chuyện không có gì đáng nói nếu nam chính là người khác thay vì Khải.
Mắt Trà My vẫn còn tốt, dù cách nhau một tấm kính, với cự hơn năm mét cũng chưa đến nỗi nhìn gà hóa cuốc.
Hành động thân mật giữa họ khiến cô nghi hoặc nhưng vì Gia Phúc, Trà My đành ngó lơ đi.
Người con gái đó có quan hệ như thế nào với Khải? Trực giác mách bảo với Trà My hai người họ có gì đó mập mờ.
Bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt, trơ mắt nhìn bạn trai cùng cô gái lạ mặt níu kéo ôm ấp đi xa không dễ chịu chút nào.
Khải không hề biết rằng bạn gái cũng có mặt ở đây.
Đây là một hiểu lầm tai hại, anh đến nhà hàng vì bàn hợp đồng với khách hàng nào phải vì Ngọc.
Cô ta từ sau đêm đó càng bám dính hơn, y như keo dán sắt, làm cách gì cũng không vứt đi được.
Bất kể anh đi đâu, Ngọc đều tò tò xuất hiện, nói cuồng theo dõi cũng không ngoa.
Lần này cũng vậy, anh vừa bước ra từ phòng riêng Ngọc liền nhảy xổ tới.
Giữa chốn đông người, cô ta không chút ngại ngùng ôm hôn làm Khải phát cáu.
Cô ta không ngại nhưng anh ngại được chưa? Thật chẳng ra làm sao!
"Cô thôi ngay đi, đừng có bám theo tôi nữa! Chúng ta đã xong rồi!", Khải lôi người vào một góc khuất, nhắc nhở.
Ngọc hành động mỗi lúc một càn rỡ, hai người có phải yêu đương gì đâu mà ôm hôn, cứ đà này anh phát điên lên mất!
"Có gì đâu mà không được? Chuyện thân mật hơn chúng ta cũng đã làm qua rồi, xong là xong thế nào?", Ngọc bị Khải vây trong góc, dửng dưng chơi đùa với mái tóc của mình.
Khải muốn thoát khỏi tay cô là chuyện không thể nào.
Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân ngày đó vốn đã được lên kịch bản sẵn, chẳng phải tự dưng Ngọc chú ý đến Khải giữa dòng đời xô bồ.
Việc gì cũng có nguyên nhân, một hôm nọ, có người tìm đến thuê cô theo đuổi Khải.
Gia cảnh nhà Ngọc tầm trung, không túng thiếu nhưng trước số tiền thưởng béo bở, cô vẫn động lòng.
Tiền có ai lại chê nhiều? Trong khi chính Ngọc cũng vừa mắt Khải, thiên thời -