Trên đường lớn, dù không phát triển vượt bậc như thành phố S nhưng số lượng xe cộ lưu thông ở tỉnh L cũng đông đúc không kém.
Hòa lẫn trong dòng người, Nghi lững thững bước đi.
Cô vẫn phải bôn ba khắp nơi tìm phòng trọ.
Tất nhiên là nhà trọ đầy ra đó nhưng lại không phù hợp với yêu cầu của cô.
Chỗ giá rẻ thì an ninh tệ quá, xung quanh toàn người mặt mũi hung tợn, thân gái một mình lại thêm bụng mang dạ chửa ở làm sao yên?
Tiền nào của nấy, chỗ an toàn thì giá không mềm.
Cô chưa có việc, chi tiêu phải dè xẻng.
Lân la hết nơi nọ đến nơi kia, Nghi mệt mỏi muốn rụng rời cặp chân.
Đặt tay lên bụng, cô nhì quanh muốn kiếm chỗ ngồi nghỉ.
Nay đã khác xưa, cô không thể cứng đầu cậy mạnh được, cô chịu nổi nhưng sinh mạng bé nhỏ này thì không.
Bỗng dưng Nghi lộ vẻ giận dữ, cô nhìn chằm chằm về phía trước, ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng bùng lên dữ dội.
Vì sao ư? Phía trước là tên chồng bội bạc và người tình của anh ta! Khéo thật, cô bận bịu, chưa tìm đến tính sổ thì anh ta đã tự nạp mạng, trời cao có mắt.
Nghi hùng hổ tiến về phía trước, quên cả mệt mỏi.
Mọi người xung quanh thấy sắc mặt cô đầy giận dữ, bất giác dõi theo.
Hai nhân vật trong tầm ngắm vẫn hồn nhiên chưa biết gì, người đàn ông chu đáo mở cửa xe cho người phụ nữ xuống xe.
Dù đã tốn công trang điểm tỉ mỉ nhưng không khó để nhận ra hai người họ lệch tuổi, khóe mắt người phụ nữ lộ vết chân chim bất chấp lớp phấn dày cộp.
"Ôi chu choa! Đôi gian phu dâm phụ hai người có vẻ ngọt ngào quá nhỉ?", Nghi lớn giọng mỉa mai.
Cô chính là muốn cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Không phụ sự kỳ vọng của Nghi, mọi người xung quanh nhanh nhạy tiêu hóa thông tin, chắt lọc ra vài từ khóa, bắt đầu bàn luận rôm rả.
Người đàn ông lúc này mới nhận ra sự có mặt của cô, hốt hoảng quay lại.
Có tật ắt sẽ giật mình, Thanh không ngờ lại gặp vợ.
Nghĩ tới chuyện mình âm thầm bán nhà, ôm tiền bỏ chạy theo nhân tình, Thanh chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt Nghi.
Người phụ nữ đi cùng Thanh đối diện với bao nhiêu cặp mắt săm soi, xị mặt ra.
Bà ta đường đường là giám đốc công ty, ở nhà lầu, đi xe hơi, bị chỉ trỏ thế này, mặt mũi để đâu?
"Cô ăn nói cho cẩn thận vào!", bà ta trừng mắt nhìn Nghi.
Nghi cười khẩy:
"Tôi nói sai gì à? Hai người ăn ngủ với nhau sau lưng tôi không gọi là gian phu dâm phụ thì gọi là gì? Bà cũng gần tuổi mẹ tôi ấy, bà nói xem!"
Chồng ngoại tình thì chắc chắn cô vợ nào cũng nổi điên.
Nhưng cái điều làm cô tức nhất chính là anh ta bỏ cô chạy theo một mụ già.
Đêm đêm nằm khóc, Nghi mỗi khi nghĩ tới lại tức đến khó thở.
Cô dĩ nhiên hiểu thứ có sức hút với Thanh là tiền của bà ta, ngặt nỗi cái tôi không chịu quên đi cảm giác thua trận.
"Cô...! Cô...", bà ta tức giận chỉ tay vào mặt Nghi.
Quần chúng hóng hớt xì xào bàn tán, những lời ấy lọt vào tai làm bà ta ngượng chín mặt.
"Cô cái gì mà cô? Ai là cô của bà? Có đứa cháu không biết xấu hổ như bà tôi chết quách đi cho rồi! Nhưng mà nói gì thì nói vẫn phải cảm ơn bà, cảm ơn vì đã đem tên cặn bã này đi ra khỏi cuộc đời tôi!"
Thật ra tới thời điểm này Nghi vẫn yêu chồng nhưng không có chuyện cô sẽ quỵ lụy, khóc lóc mong Thanh trở về với mình.
Từ giây phút biết anh ta ngoại tình là cô đã hạ quyết tâm cắt đứt.
Tính cô được cái nhớ lâu thù dai, làm sao tha thứ cho anh ta được.
Đã phản bội một lần sẽ có lần thứ hai, thứ ba, bỏ qua để Thanh cắm sừng lần nữa trừ phi đầu cô bị lừa đá hỏng.
Đau dài không bằng đau ngắn, đồ quá hạn sử dụng phải vứt đi, cố xài chỉ tổ phản tác dụng, tự hại mình.
"Nghi, sao em dám?", Thanh thẹn quá hóa giận lớn tiếng.
Anh ta tiến lên, cầm lấy tay Nghi siết mạnh.
"Có gì không dám? Là anh có lỗi với tôi trước!", Nghi vùng ra, thuận đà cho người chồng tệ bạc một cái tát.
"Chát!"
Âm thanh khá vang, thường bị tát lệch mặt sang một bên.
Anh ta mở to mắt không thể tin, cô vợ hiền lành như thỏ con lại dám đánh mình.
Xem ra đã nhìn lầm rồi!
"Đừng có mà đụng vào người tôi, rác rưởi!"
Nghi chỉ thẳng vào mặt Thanh, cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền tới như muối sát vào tim cô.
Tình cảm đâu phải muốn dứt là dứt, anh ta thay lòng đổi dạ, rũ bỏ cô dễ dàng.
Nhưng Nghi thì khác, cô chưa thể dứt tình ngay được, đánh người đau mình.
Cố nén cảm xúc, cô buông lời chì chiết, mỉa mai.
"Tôi là rác rưởi thì cô cũng là đồ bỏ thôi, tưởng mình ngon lắm à? Ai thèm chứ?", Thanh điên tiết đáp trả bằng giọng điệu cay cú.
Ngay tại thời khắc này, anh ta không quan tâm đến điều gì, lửa giận nuốt chửng lý trí.
Đồ bỏ ư? Nghi cười chua chát, cô đẩy Thanh, thách thức:
"Tôi mà có là đồ bỏ cũng là đồ bỏ có tự trọng không như anh.
Căn nhà là tài sản chung, anh đã ngoại tình lại còn âm thầm bán nhà đi không nói với một tiếng, xong ôm tiền đi theo bà ta, sao vậy bà chủ lớn vỡ nợ rồi hả?"
Thanh nghẹn họng vì lời Nghi nói là sự thật.
Khi anh ta còn chưa kịp bao biện thì Nghi đã nhanh nhảu cướp lời, cô hỏi mọi người xung quanh:
"Mọi người thấy không, anh ta không còn lời gì để nói, sự thật no vậy mà.
Thử hỏi mọi người, cư xử hèn hạ như vậy có đáng mặt đàn ông không? Hết tình thì ly hôn, cớ gì phải làm tình làm tội nhau, đúng không? Anh ta ôm tiền hú hí với người tình còn tôi phải lang thang ngoài đường giữa đêm hôm, nhờ mọi người nói