Thành phố S, năm giờ chiều, các công sở tan tầm, xe cộ đổ ra đường đông nghịt, chuyện tắc nghẽn giao thông là quá đỗi bình thường.
Giữa những dãy xe dài đằng đẵng, Khải bất lực đập tay lên vô lăng.
Khác với bao ngày, hôm nay anh không tăng ca, vừa hết giờ làm việc là xách cặp về ngay.
Trà My muốn gặp anh, cuối cùng thì cô ấy đã liên lạc, Khải nửa mừng nửa lo.
Đang vội mà còn gặp cảnh này, lòng anh nóng hơn lửa đốt.
Bây giờ tiến không được, lùi chẳng xong, anh phải làm sao đây? Nếu để Trà My đợi lâu, ngộ nhỡ cô bỏ về mất thì biết thế nào?
Mặc cho Khải đứng ngồi chẳng yên, xe chốc chốc mới nhích được một tẹo.
Từ trụ sở tập đoàn Thiên Thành về tới căn hộ mất hơn nửa tiếng, gấp bốn lần bình thường.
Từ tầng hầm, Khải vắt chân lên cổ chạy thục mạng.
Nếu không phải bản thân ở tầng hai mươi sáu thì anh đã đi thang bộ rồi, mỗi giây chờ thang máy y như cực hình.
Khi Khải mở cửa căn hộ thì đồng hồ điểm sáu giờ, cách cuộc gọi của bạn gái một tiếng hơn.
Khải thở phào vì Trà My vẫn còn đợi.
Cô ngồi trên ghế sofa, điệu bộ không khác gì lần trước.
Anh thấy sợ, ngay trong nhà mình nhưng anh cứ lóng nga lóng ngóng đứng ngoài cửa.
"Em đáng sợ đến độ anh không dám vào luôn à? Em ăn thịt anh được chắc?"
Trà My mở lời, phá vỡ bầu không khí sượng sùng.
Không rõ từ bao giờ, mỗi khi hai người nói chuyện với nhau, cô lại giữ vai trò quyết định.
Đây là hệ quả sau khi người đàn ông lầm lỡ bị phát hiện ư? Trà My cay đắng vì ý nghĩ này.
"Không...! Anh...!Chỉ là hổ thẹn, không còn mặt mũi gặp em thôi!", Khải vội giải thích.
Anh sợ vì đã làm chuyện có lỗi với Trà My, đơn giả vậy thôi.
Cô ấy hiền lành và tốt tính, anh tại sao phải e sợ?
Hôm nay khác với quá khứ, Trà My đang phải kìm nén bao cảm xúc, khó chịu cắt câu lấy chữ bắt bẻ:
"Vậy thôi để em về, cứ ngồi đây mãi có khi tối này anh lại phải thuê khách sạn ngủ qua đêm!"
Khải ngây người nhìn Trà My, cô không phải người như thế, là do anh sao?
Khải đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, hổ thẹn cúi gằm mặt.
Anh muốn nắm lấy tay Trà My nhưng cô dịch tay tránh né, trong lòng sinh xuất hiện cảm giác hụt hẫng và tự trách.
Khải không dám chê trách gì Trà My, lỗi nằm ở anh.
Khi mọi thứ đang tốt đẹp, anh đã ngu ngốc tạo ra vật cản, đẩy người con gái mình yêu ra xa.
"Anh sẽ không biện hộ, nó thật vô nghĩa, sai chính là sai, dù vô tình hay cố ý.
Anh chỉ muốn nói rằng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội em cả.
Rất bất công để mong em tha thứ nhưng anh khát khao điều đó."
Đã rất lâu rồi, từ khi Khải đủ chín chắn để quyết định mọi việc, hiếm có khi nào anh lại nói với giọng thiếu tự tin như thế này.
Anh không thấy được tín hiệu khả quan, một chút hy vọng le lói cũng không.
Phải phụ thuộc vào người khác thật tệ nhưng chính anh đã đánh mất quyền tự quyết của mình vào cái đêm sai lầm đó.
"Em cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn.
Em vui vì anh đã không như bao tên đàn ông hèn hạ khác trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho đủ thứ nguyên nhân.
Nhưng đồng thời em lại thấy hụt hẫng muốn nghe những lời có cánh phủ đường."
Cổ họng hơi nghẹn, Trà My ngừng lại ổn định lại tâm trạng.
Khi mọi thứ ổn thỏa, cô nói tiếp:
"Thật ra chuyện ngoại tình em đã nghĩ tới lâu rồi, từ thuở đầu kìa và thỉnh thoảng trong ba năm qua.
Có rất nhiều câu trả lời được đưa ra, theo cả đường lối ôn hòa lẫn kích động.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, đến ngay lúc này làm em đau lòng ghê gớm."
Những ngày qua dù không muốn thì Trà My vẫn nhớ tới hình ảnh Khải hôn người khác, nó cứ tự lảng vảng trong đầu, cô phát cáu với chính mình.
Nói trắng ra cô gần như cô độc, còn ai lắng nghe, san sẻ nữa đâu.
Đau lòng vì bị phản bội chỉ là phụ, cảm giác tủi thân chiếm phần lớn nước mắt.
Trà My đã quá chán ngán việc khóc, bộ dạng cô lúc đó trông mới thảm hại làm sao.
Giá mà cô có thể vô hiệu hóa tuyến lệ được thì tốt biết mấy.
Khải im lặng, những lời bộc bạch của Trà My tựa như đang lên án anh.
Khải cảm nhận được nhịp đập của con tim, rất nhanh.
Anh nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ chuyển động tích tắc.
Theo mỗi lời Trà My nói, anh càng đến gần vách núi tuyệt vọng.
Để vuột mất người con gái mình vẫn còn yêu say đắm rất tồi tệ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến đau đớn.
"Em tự hỏi mình có đủ dũng cảm để tha thứ hay không? Nó khó hơn em nghĩ đấy, anh hiểu mà, đúng không? Không ai thích bị lừa dối cả, thân cận chừng nào đau lòng chừng đó!"
Trà My lần nữa ngập ngừng, Khải lặng người đi, vậy là cô đã tuyên án tử cho anh.
Hai bả vai rũ xuống, ánh mắt Khải ảm đạm đi hẳn, không còn chút sức sống.
Trà My khó chịu khi trông thấy bạn trai suy sụp, chàng trai tự tin ngời ngời của cô đi đâu mất rồi?
"Em của trước kia ắt sẽ lấn cấn mãi nhưng em của hiện tại thì khác.
Khải, em mất quá nhiều rồi, em không thể lại mất thêm nữa.
Chuyện đó...!Hãy coi như một bài học, quên đi!"
Trà My vừa dứt lời, Khải như cây héo được tưới nước, tươi tỉnh trở lại ngay.
Anh ôm chầm lấy Trà My, vui sướng khôn xiết.
Suýt mất mà có lại, cảm giác ấy rất tuyệt diệu, tất nhiên anh khuyến cáo không nên trải nghiệm thì hơn.
"Cảm ơn em! Cảm ơn em!", Khải vô cùng biết ơn.
Tay Trà My buông thõng hai bên nắm chặt lại, lần đầu tiên cô bài xích vì cái ôm của bạn trai.
Cô choáng ngợp, cảm giác như có gì đó đè nặng ở ngực, hít thở khó khăn.
Đây sẽ là quyết định đúng đắn chứ? Trà My không biết, cô hiện tại bị vây giữa những rặng sương mù, tầm nhìn mờ mịt.
Cô không chỉ đánh cược với ông nội mà còn với cả chính mình nữa, nếu thua, cô còn lại gì nhỉ?
Bàn tay thon dài sau nhiều lần chần chừ đã đặt lên lưng Khải, vỗ nhẹ như để trấn an anh và cho cả chính mình.
Tuy không muốn phá hỏng niềm vui của Khải nhưng Trà My buộc lòng phải lên tiếng, có quá nhiều vấn đề cần được giải quyết.
"Anh định làm thế nào với