Trà My không giỏi các môn thể thao tuy nhiên lại đức biệt yêu thích bắn cung.
Cô từng theo học và tập luyện nhiều năm như một vận động viên với khát một cung thủ.
Tuy nhiên ba mẹ sợ cuộc đời cô bấp bênh nên khuyên ngăn, Trà My nghe họ phân tích kỹ thấy cũng có lý.
Không muốn làm họ phải bận lòng vì mình, cô đã từ bỏ ước mơ đầu đời, coi
đó như một niềm đam mê.
Trà My trăm triệu lần không ngờ sẽ có ngày mình dùng đam mê đó vào mục đích khác.
Các huấn luyện viên mà biết được, chắc sẽ tức chết mất.
Họ tán thưởng tài nghệ của cô bằng chuyên môn khách quan còn cô lại đang dùng nó cho cảm xúc cá nhân.
Con dao lao về phía Tú, tuy xuất phát sau nhưng đã đuổi kịp rồi chiếm ưu thế hơn.
Lưỡi dao sắc bén bay vụt qua Tú, để lại vết cắt trên vành tai trước khi cắm mạnh vào cửa gỗ đang đóng chặt.
Khải hai mắt trợn trừng, miệng há ra không nói được lời nào, mọi âm thanh đều mắc kẹt trong cổ họng.
Trái tim anh ta với cán dao đang dao động cắm trên cửa cách mình chưa đầy một dang tay có khác gì đâu, hoặc chăng là tần số đập nhanh hơn mà thôi.
Tay run run giơ lên muốn sờ lên vành tai, tuy nhiên Tú lại đụng vào làn da mềm mại thay vì chất lỏng như dự đoán.
Sau ót bỗng thấy ấm nóng, Tú sởn hết da thịt.
"Á!"
Tú chậm rì xoay đầu lại, âm thanh bị dồn nén cuối cùng cũng thoát ra được.
Trà My đứng ngay sau anh ta, nụ cười trên môi mới tà ác làm sao.
Tú vội lùi ra sau, cố gắng tránh xa Trà My hết mức có thể cho đến khi lưng đụng vào cửa.
Trà My lầm lì đi tới, áp sát người Tú khiến ông anh họ càng thêm cuống quýt, bất an nuốt nước bọt.
Mạnh tay giựt con dao ra khỏi cửa, Trà My xoay cổ tay chơi đùa.
Tú nhìn thấy cảnh này sợ đến hồn vía lên mây, sau chuyện vừa rồi, anh ta không chắc Trà My sẽ còn làm ra chuyện lớn mật gì
nữa.
"Chạy cũng nhanh quá đó nhưng dao của tôi nhanh hơn một chút.
Tiếc thật!"
Giọng điệu hờ hững như gió thoảng mây bay nhưng truyền vào tai Tú lại là ma quỷ thì thầm.
Anh ta cố dán sát người lên cửa, tay mò mẫm nắm cửa muốn chạy trốn.
Hành động này không giấu Trà My được, lưỡi dao chạy dọc từ bả vai xuống đến bàn tay, Tú rùng mình.
"Anh em họ chúng ta đang nói chuyện rất vui mà, muốn đi đâu?"
"Không, tao không!"
Tú bây giờ còn đâu dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất.
Trời thì cao, trên đỉnh đầu, đất giẫm dưới chân, còn Trà My lại ngay trước mặt, gần trong gang tấc.
Khoảnh khắc dao chạy dọc cánh tay, người anh ta tê dạy đi, máu trong người như đông cứng.
Trà My đâu phải là không đơn giản thôi, chính xác là cực lỳ phức tạp.
Anh mắt cận rồi bằng không sao lại nhận nhầm rấn chúa thành thỏ.
"Hửm? Không gì? Không đi? Không dám? Không thích? Không vui? Không hài lòng?"
Ở đời sao lắm kẻ thích cười trên nỗi đau của khác.
Hai người bọn họ hai mươi năm qua không thù, không oán vậy nhưng Tú lại cứ liên tục làm cô tổn thương.
Cô cũng là con người, có máu, có thịt, cô cũng biết đau vậy.
Nhưng không, trong mắt người ở dinh thự Thiên Thành, cô chỉ như con rối vô tri.
Bọn họ ỷ đông hiếp yếu, bốn người họ hè nhau ức hiếp cô, công bằng ở đâu?
Càng nghĩ Trà My càng bi phẫn, mắt đỏ ửng lên.
Tú thấy không ổn, vội đánh lạc hướng, đổ hết tội lỗi cho kẻ khác:
"Mày đừng có trách tao, tao chỉ nghe theo lời ông làm việc thôi.
Mày nên trách ông ấy, trách thằng bạn trai giả tạo của mày đi.
Nếu nó quyết giữ mình trong sạch, dù tao có nghĩ ra trăm nghìn cách cũng không lôi kéo được nó."
Kẻ khác đối với Tú có thể là Khải hay thậm chí là cả ông nội.
Không có gì quan trọng hơn mạng anh ta cả, ông nội già rồi, gần đất xa trời, đi trước cũng coi như giúp con cháu.
"Một lũ người quỷ quyệt, một đám đàn ông hèn hạ!", tay Trà My liên tục vung lên, hạ xuống, cửa gỗ ở hai bên tai Tú chằng chịt vết dao đâm, vết sau sâu hơn vết trước, nhưng hết thảy đều không làm anh ta bị thương.
Trà My khinh, cái gì mà doanh nhân thành đạt, cái gì mà hiền từ, phúc hậu, tất cả đều là giả dối.
Cô đã bấu víu vào Khải, xem anh như điểm tựa sau cùng để bản thân có thể gắng gượng vượt qua giông bão.
Nhưng không, phụ bạc tình yêu và sự tin tưởng, anh ta hết lần này tới lần khác phản bội cô.
Lần đầu là ngoài ý muốn vậy thì lần này là như thế nào? Không sợ kẻ thù ra tay tàn độc chỉ sợ người bên cạnh đâm một nhát chí mạng.
"Em họ à, đừng kích động có gì từ từ nói.
Nếu em không muốn nhìn thấy, anh sẽ không đem những tấm hình đó lượn lờ trước mặt em là được chứ gì?", Tú chưa bao giờ ăn nói nhỏ nhẹ với Trà My như vậy.
Bên tai chỉ toàn tiếng dao cắm phập vào gỗ, dọa anh ta bủn rủn hết tay chân.
Trà My cười, một nụ cười khinh rẻ và thách thức:
"Anh dám không nghe lời ông ấy không?"
Muốn lừa ai chứ? Ông Thành chẳng cần nói chỉ cần liếc một
cái, cha con Tú đã vội quỳ rạp.
Bọn họ chỉ là đứa con nít lớn xác, ông Thành sai đâu đánh đó.
Kẻ tôi tớ dám chống đối chủ nhân, loại nhát gan như Tú đầu thai mấy lần cũng không dám nghĩ đến.
Tú bị bắt bài, quả nhiên không dám lên tiếng, chỉ biết thầm oán trong lòng.
Trà My cười giễu, cô tát anh ta vài cái nhẹ như đuổi muỗi:
"Không làm được thì đừng có mà khoác lác, hiểu không? Anh cứ việc toàn tâm làm hết nhiệm vụ được giao đi, mang chúng đến đây, trước mặt tôi.
Còn giờ ở đây không cần anh, cút!"
Trà My vừa dứt câu, Tú lập tức vặn nắm cửa muốn chạy.
Cửa đã hé mở tuy nhiên lúc này cô bỗng đóng sập cửa lại.
Hy vọng được thắp lên lại dập tắt, tâm tình lên xuống thất thường, Tú cảm thấy mình sắp điên rồi.
Con đàn bà này sao lại đổi ý?
Trà My không phải đổi ý, cô chỉ là có vài lời chưa nói hết thôi.
Cô dựa gần Tú, thì thầm:
"Chuyện trong căn phòng này, ra ngoài quên hết đi, để ông biết được lại nhục mặt ra.
Kín miệng vào, lần này không phải anh may mắn, là do ý tôi muốn thế nhưng lần sau thì không chắc."
Những ngón tay thon dài như vô tình chạm nhẹ cổ Tú, thấy mặt anh ta tái đi, Trà My ung dung đi về phía cửa sổ.
Tú bị dọa sợ mất mật, không dám chần chừ dù chỉ một giây,