Khi Tường về đến địa phận thành phố S đã là chuyện của hai tiếng sau.
Quãng thời gian di chuyển được rút ngắn như vậy là nhờ vào sự thúc giục không ngừng nghỉ của Tường và tay lái lụa của Truyền.
Lúc ở trên xe, Tường liên tục gọi vào số máy của Vy.
Sau nhiều lần thì rốt cuộc cũng có người nghe nhưng không phải Vy, là tài xế.
Biết được Vy té ngã ngất đi phải nhập viện, Tường càng lo hơn.
Tại sao vô duyên vô cớ lại xảy ra chuyện?
Xe vừa vào tới bệnh viện, Tường chạy ngay vào.
Đứng trước cửa phòng bệnh, nghe tiếng Vy nói cười từ trong truyền ra, giây phút ấy trái tim đập loạn của anh mới bình ổn trở lại.
Còn cười được tức là không sao rồi, may thật!
Trong phòng, Trường Thịnh đang đúc cháo cho con gái.
Dù vừa trải qua tai nạn, trán phải quấn gạc nhưng tinh thần Vy tốt lắm, không bị ảnh hưởng gì.
Cô nàng biết ba lo cho mình, liền cố tình giở tính xấu chọc cười ba.
"Ba, con không ăn nữa đâu, bụng con óc ách nước rồi đây!"
"Không được, con mới ăn có hai muỗng thôi, làm sao óc ách
cho được?"
"Thôi mà ba, cho con xin!", Vy lắc đầu nguẩy nguậy giống như ngày còn thơ bé.
Mỗi lần cô bệnh, ba lại dịu dàng ở bên chăm sóc, dù cô cứng đầu càn quấy cỡ nào cũng bao dung.
Cửa mở ra, Tường xuất hiện ngay sau đó.
Vy nhìn thấy anh trai thoạt đầu ngây ra, cô không tin vào mắt mình, cứ ngỡ là ảo giác, còn lấy tay dụi nữa.
"Con làm sao vậy?"
Trường Thịnh chú ý tới phản ứng khác lạ của con gái, bèn hỏi.
Vy mỉm cười rạng rỡ nhìn ông, chỉ tay về phía cửa.
Trường Thịnh nhìn theo, không hề bất ngờ khi thấy Tường, từng đường đi nước bước của con trai ông đều biết hết.
Mới hai tiếng đã về tới, chạy kiểu gì vậy, không muốn sống nữa sao?
"Anh! Sao anh lại ở đây? Có phải em nằm mơ không?"
Trường Thịnh thì bình thản nhưng Vy lại vui đến mức mươi nhảy xuống giường, may mà Trường Thịnh nhanh tay cản lại kịp.
Tường đi đến ngồi xuống giường, cưng chiều nựng má em gái.
"Đã như vầy mà con loi choi, nằm yên đi, anh không có biến mất đâu mà sợ!"
"Em mừng mà, chúng ta đã hơn một tháng không gặp nhau rồi, nhớ lắm đó!", Vy ôm lấy cánh tay Tường, nhõng nhẽo.
"Dẻo miệng!", Tường chào thua cô em.
Khăn giấy bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, Tường nhìn ba mình, không hiểu ông ấy muốn gì.
Trường Thịnh ghét bỏ trực tiếp lau mồ hôi trên trán Tường.
"Lau mồ hôi! Hôi như cú, muốn làm em gái mình khó thở sao?"
"Cảm ơn ba!"
Tường mất tự nhiên cầm lấy khăn giấy tự lau.
Ban nãy nóng lòng, chỉ muốn biết tình hình Vy như thế nào, đợi thang máy lâu quá nên anh leo hết năm tầng thang bộ, kề quả cả người toàn mồ hôi.
Bỗng dưng được quan tâm, Tường không cảm động mà ngược lại thấy nghi hoặc.
Sao tự dưng ông ấy tốt thế? Uống lộn thuốc ư?
"Tỉnh L là xứ khỉ ho cò gáy, không có người hay sao mà nhìn lắm thế?"
Trường Thịnh bị nhìn đến mức phải lên tiếng nhắc nhở.
Thái độ xỏ xiên này như một câu trả lời cho việc ông ấy vẫn bình thường, không hề uống lộn thuốc.
"Không phải! Là bận đến không có thời gian, nhờ phúc phần của ai đó đấy thôi!", Tường nói trống không.
Đây là kiểu đối thoại thường thấy giữ cha con hai người.
Trường Thịnh - nhân vật ai đó trong miệng Tường, không vui nhìn con trai.
Tường giả ngu, tuy nhiên ánh mắt lại lộ vẻ thách thức.
Thấy bầu không khí bắt đầu có mùi thuốc súng, Vy đành lên tiếng mong hai người đàn ông này nhớ đến sự tồn tại của mình.
"Ba, anh, ở đây còn người bệnh đó, kiềm chế chút đi!"
"Ba ra ngoài giải quyết chút việc!"
Vì con gái, Trường Thịnh nhường một bước, mở cửa đi ra ngoài.
Còn lại hai anh em, Vy trách Tường:
"Anh không thể đổi cách nói chuyện à? Làm gì có cặp cha con nào lại như thế này chứ!"
Tường không phục:
"Là ông ấy khơi mào trước, em không nghe thấy ông ấy nói gì à?"
Có lửa thì mới có khói, anh không phải người thích vô cớ gây sự.
Bị nói móc họng như thế, anh mà nhịn được thì chắc sớm đã đắc đạo thành tiên.
"Hai người thật là!", Vy bất lực đỡ trán.
"Em sao rồi? Tại sao lại té ngã thế kia? Đi đứng phải cẩn thận chứ!"
Tường kiểm tra Vy hết một lượt từ trên xuống dưới, thấy em gái ngoài trán quấn gạc ra, còn lại tay chân chỉ bị trầy xước chút xíu thì tạm yên tâm.
Vy vừa tố cáo vừa thanh minh:
"Em có ngốc thế đâu, là do Tú đấy.
Anh ta âm thầm đến gần rồi đẩy em ngã lăn quay.
Đồ khốn!"
"Thằng khốn nạn!", Tường tức giận mắng, anh hận giờ phút này không thể xẻ thịt lột da.
"Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đó? Đầu dây mối nhợ thế nào kể anh nghe!"
"Em đi mua sắm ở trung tâm thương mại ngờ đâu lại gặp tên xấu xa đó.
Anh biết rồi ấy, Tú là một kẻ ăn tạp, phụ nữ nào cũng xơi tái, không có đanh đá nhất chỉ có đanh đá hơn.
Nói đơn giản thì là phụ nữ tranh đồ với nhau, sâu xa hơn thì do không thù gặp nhau không vừa mắt nên lời qua tiếng lại chọc ngoáy nhau.
Kết cục Tú lép vế, ai bảo chuyện xấu nhiều quá làm chi.
Đồ đàn ông hèn hạ thế mà đi theo đẩy em từ phía sau, lúc ngã lăn quay em đã thấy anh ta."
Vy tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô mà biết vậy thì lúc ở cửa hàng đã đá gãy chân Tú rồi.
Không đi được thì mấy ý nghĩ xấu xa chỉ nằm trong đầu, không phương hại đến người khác.
"Thằng đó mỏ nhọn, thù vặt chúa, em dây vào làm gì?"
Tường vừa tức lại vừa thương.
Hơn ai hết anh là người hiểu rõ Tú nhất, bọn họ là kình địch từ nhỏ tới giờ.
Tường không sợ mưu mô âm hiểm của Tú tuy nhiên anh lại lo cho em gái vậy nên từ lâu anh đã dặn Vy phải tránh xa con người hèn hạ đó ra.
"Em nhớ mà nhưng chạy trời không khỏi nắng, thành phố S chứ có phải chân trời góc bể đâu mà suốt đời không gặp!", Vy thở dài bất lực.
"Được rồi, là anh sai, là tên khốn đó sai, em vô tội, được chưa? Mau nằm nghỉ đi, anh ra ngoài tìm ba bàn chút chuyện!"
Thấy Vy ủ rũ Tường liền mềm