Editor: Huyenho072020
Chờ Cố Ngọc Nhữ lại lần nữa tỉnh lại, thì trời đã tối.
Bên trong phòng loé lên từng tia sáng màu vàng.
Thúy Bình thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng một cái, liền đi đốt hai cây nến, trong phòng tức khắc sáng ngời lên.
"Ngài khát không? Có muốn ăn vài thứ hay không?" Thúy Bình thấp giọng hỏi.
Cố Ngọc Nhữ cảm giác ra làn điệu nàng khác thường.
Trước đó, khi Thúy Bình nói chuyện cùng nàng, cười nhẹ nhàng; mở miệng một cái là Cố di nương, hiện tại khẩu khí lại trở nên thập phần hàm hồ.
Là đã xảy ra chuyện gì?
"Ta như thế nào ngất đi?"
Thúy bình do dự, thanh âm lại thấp hơn: "Ngài mang thai, đại phu nói ngài đã chịu kinh hách, cảm xúc quá phập phồng gây ra."
Cho nên nói Tề Vĩnh Ninh cùng Thúy Bình đều biết nàng có thai?
Trách không được khẩu khí Thúy Bình sẽ hàm hồ như vậy, biểu hiện của hạ nhân thông thường sẽ phần nào phản ứng thái độ của chủ tử, cho nên Tề Vĩnh Ninh đại khái là giận đến không nhẹ?
Rõ ràng không nên, Cố Ngọc Nhữ lại có điểm cao hứng, thậm chí có loại cảm giác quỷ dị vui sướng khi người gặp họa.
Sự tình tới hiện tại, kỳ thật dự định ngay từ đầu của Tề Vĩnh Ninh cũng không khó đoán, hắn đại khái là muốn thừa dịp thành phá kiếp trước mang nàng đi, lại trăm triệu không nghĩ tới một thế này thay đổi quá lớn, Định Ba thành cũng không có bị phá, ngược lại bá tánh kháng Oa sĩ khí tăng vọt, cho nên hắn chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, lựa chọn phương thức này.
Lấy năng lực trước mắt của Tề gia, không có khả năng làm được hết thảy, cho nên khẳng định có ngoại lực giúp hắn.
Là Minh Châu Tề gia?
Minh Châu Tề gia nếu tính toán trứng gà phân hai cái rổ, không có khả năng cho Tề Vĩnh Ninh một người đi đầu nhập vào Lý Danh Vọng, Tề Vĩnh Ninh cũng sẽ không làm. Đi đến một địa phương xa lạ, bắt đầu lại từ đầu, đem mọi hy vọng đều ký thác trên một người, này không phải tính cách của Tề Vĩnh Ninh.
Cho nên Minh Châu Tề gia khẳng định cho hắn rất nhiều trợ lực, hoặc là sức người sức của, hoặc là tài lực, hoặc là hai thứ đều có.
Hiện giờ chiến hỏa nổi lên bốn phía, thế cục vùng duyên hải Đông Nam hỗn loạn, ai cũng không biết sau một khắc giặc Oa sẽ nhảy ra từ chỗ nào, chỉ bằng vào Tề gia dựa vào sức mình mà vượt qua lộ trình dài như thế, đặc biệt theo Tề Vĩnh Ninh nói đến Dương Châu còn phải chuyển sang đường bộ, hiện giờ đường bộ có thể sẽ nguy hiểm gấp mười lần so thủy lộ không chừng, cho nên Tề Vĩnh Ninh khẳng định còn có át chủ bài người khác không biết.
Hiện tại nàng hẳn là nên biết rõ ràng chính là, bọn họ hiện tại đi tới nơi nào, cách Định Ba có bao xa, Bạc Xuân Sơn có đuổi theo không.
Có lẽ Tề Vĩnh Ninh nói Bạc Xuân Sơn không có khả năng đuổi tới đây, nhưng Cố Ngọc Nhữ biết, lấy tính cách Bạc Xuân Sơn, chỉ cần không phải bị giặc Oa ngăn ở trước cửa thành Định Ba, hắn nhất định sẽ tới.
Đừng hỏi nàng vì sao biết, lấy hiểu biết của nàng đối với Bạc Xuân Sơn, hắn khẳng định làm ra loại sự tình này.
Hiện tại tâm tình nàng thập phần phức tạp, hy vọng Bạc Xuân Sơn một khắc liền xuất hiện ở trước mặt mình, rồi lại sợ hắn vì 'tư lợi bản thân ' không màng bá tánh toàn thành, không xảy ra việc gì còn tốt, nếu là xảy ra chuyện, nàng chính là tội nhân.
Không thể lại suy nghĩ!
Cố Ngọc Nhữ vỗ vỗ cái trán của mình.
Nàng hiện tại nghĩ cái gì cũng không làm nên chuyện, việc hiện tại nàng cần phải làm là biết rõ ràng bọn họ hiện tại đã đến chỗ nào, còn có rốt cuộc tình huống trên thuyền này như thế nào, sau đó chính là cố bảo vệ đứa con trong bụng mình.
Người phải có tự mình hiểu lấy, tạm thời nàng nếu cái gì cũng làm không được, vậy cái gì cũng không làm, nhìn xem tình huống lại nói.
Nghĩ như vậy, Cố Ngọc Nhữ ngồi dậy.
Lúc ngồi dậy, nàng còn có chút choáng, nhưng cũng không phải rất nghiêm trọng.
"Ta đói bụng, muốn ăn cái gì đó, tốt nhất mang nước canh thêm một ít thứ."
Trong mắt Thuý Bình hàm chứa kinh ngạc.
Đừng nhìn nàng hỏi đối phương có muốn ăn thứ gì hay không, nhưng kỳ thật chỉ là một câu nói, nàng cũng không cảm thấy vị ' Cố di nương ' này có thể nuốt trôi, nhưng trăm triệu không nghĩ tới nàng phảng phất như người không có việc gì, thế nhưng chủ động muốn ăn cái gì đó?
Nhưng nghĩ là nghĩ, nàng vẫn là thực mau liền đi xuống an bài.
Thúy Bình đi rồi, Cố Ngọc Nhữ nhìn chung quanh gian phòng.
Đây là một gian thực bình thường trong khoang thuyền, nhưng trong phòng rất sạch sẽ. Nàng thử dịch người đến mép giường, ngồi mấy tức, sau đó đứng lên.
Có hơi choáng, nhưng còn có thể chịu đựng.
Nàng đi quanh phòng nhìn giản lược một vòng, lại đi đến chỗ cửa phòng.
Gian phòng này là ở phía trong, bên ngoài còn có cái thính, ra đến trước cửa thính đường, nàng ẩn ẩn nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.
Nàng lập tức lui về phòng trong, ánh mắt rơi xuống cửa sổ một bên.
Nàng đi qua, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra.
Một cổ không khí hỗn loạn ướt át lạnh lẽo xâm nhập vào chóp mũi, ẩn ẩn nghe thấy có tiếng nước.
Ngoài gian phòng này thế nhưng là nước, vị trí nơi này tựa hồ rất cao, từ nàng nơi này nhìn lại, cách mặt nước ước chừng cao khoảng có hai ba tầng lầu.
Đêm nay có trăng, trăng màu bạc chiếu sáng trên mặt nước không tính quá bình tĩnh.
Cố Ngọc Nhữ sững sờ, sững sờ không riêng gì cảnh tượng mê người này, mà là thuyền thế nhưng vẫn một mực chạy đi, tốc độ không chậm, từ nàng nơi này ẩn ẩn có thể nhìn thấy thuyền chạy kích khởi từng trận bọt nước.
Bên ngoài cửa phòng mở ra một chút, nàng vội vàng đóng cửa sổ lại về giường.
Là Thúy Bình đã trở lại.
Trong tay nàng bưng một cái khay, trên khay để một chén mì.
"Cũng không kịp làm cái khác, ngài trước tạm chấp nhận ăn chút đi."
Nói chuyện đồng thời, ánh mắt của Thúy Bình rơi xuống một chỗ ở cửa sổ.
Tuy rằng cửa sổ cũng không khác thường, nhưng dù sao cũng là ở trên nước, lại là buổi tối, cửa sổ mở gió lạnh vào, trong phòng rõ ràng có thể cảm giác được.
Cố Ngọc Nhữ ở trong lòng thầm than một tiếng, chính mình quá không cẩn thận, bất quá nàng cũng không nói cái gì, xuống giường tới ăn mì.
Một chén mì nước đi xuống, nàng cảm thấy chính mình thoải mái hơn nhiều.
Nàng đã nói thân thể nàng vẫn luôn không tồi, sau khi mang thai tuy còn chưa đi bắt mạch xác nhận, nhưng cũng không phải một ngày hai ngày, trước đó cũng không thấy ngất xỉu.
Làm nàng còn nghĩ, là trước đó bị cú đánh kia ngã xuống, sau đó lại bị đói, nàng mới có thể lại hôn mê.
Thân thể không thành vấn đề làm tâm tình Cố Ngọc Nhữ lại tốt hơn chút, cũng bởi vậy lúc sau Thúy Bình hỏi nàng có muốn nghỉ ngơi, nàng thực vui sướng gật gật đầu, nằm xuống ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Cố Ngọc Nhữ mơ mơ màng màng cảm thấy trước giường có một người đứng.
Nhưng nàng thật sự quá mệt nhọc, khi ngủ lại hay nằm mơ, nàng vẫn luôn cảm thấy mình là đang nằm mơ, liền lại nặng nề mà ngủ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tề Vĩnh Ninh đứng ở trước giường.
Hắn có thể rõ ràng nhìn ra nàng ngủ rất say.
Nghe nói nàng tâm tình không tồi, không có khủng hoảng, không có sợ hãi, cũng không có lo âu, thậm chí sau khi tỉnh còn chủ động muốn ăn chén mì, mới lại đi ngủ.
Nàng thật là một chút cũng không vội, là trời sinh vô tâm vô phế, hay là chắc chắn nam nhân kia nhất định sẽ đuổi theo?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Tề Vĩnh Ninh trở nên thập phần khó coi, hắn thậm chí có loại xúc động kêu nàng dậy.
Nhưng hắn chung quy vẫn là áp cổ xúc động này xuống, lại đứng trong chốc lát, mới rời đi.
Bỏ ra hai ngày thời gian, Cố Ngọc Nhữ mới biết rõ ràng đại khái tình hình trên