Sáng ngày hôm sau, cả ba dậy sớm đến quảng trường tập hợp, trong lúc vừa đi vừa nói chuyện Thiếu Toàn Phong đã vô tình va vào một học viên khác, vì quá bất ngờ nênThiếu Toàn Phong lập tức quay sang cúi người nói:
- Thứ lỗi là ta bất cẩn, xin huynh thứ lỗi.
Tên kia tức giận quát lớn:
- Tên tiểu tử ngươi bị mù à, người làm dơ áo của ta rồi, nhìn người như vậy cái áo này e rằng ba đời nhà ngươi cũng không đền nổi.
Nghe thế Triều Tống lên tiếng bênh vực Thiếu Toàn Phong:
- Vậy sao, nhưng ta lại cảm thấy đáng thương thay cho ngươi, nghe cách ngươi nói chuyện chắc hẳn có cha sinh không có mẹ dạy rồi.
Một người trong nhóm ba tên đó là Chu Việt Bân (con trai thứ của tổng đốc Chu Hằng) nói lớn:
- Ta còn tưởng là ai đây không phải là Thiếu Toàn Phong con trai của tri huyện Tô Vận Thiếu Thái sao ?
Tên lúc nảy bị Thiếu Toàn Phong va vào nói tiếp:
- Con của một huyện lệnh nhỏ nhoi lại dám đắc tội ta sao, ngươi biết ta là ai không, để ta giúp ngươi mở mang tầm mắt, ta là… Châu Tín, con trai trưởng của thứ sử Châu Đức Vinh.
Thấy Thiếu Toàn Phong không nói Châu Tín lấn lướt tiến về Thiếu Toàn Phong định doạ nạt, A Tề và Triều Tống cả hai tiến một bước về phía trước dựa vào nhau tạo thành một bức tường kiên cố chặn bước Châu Tín, nhìn thấy hai người họ đứng trước che chắn bảo vệ mình Thiếu Toàn Phong trong lòng cảm thấy an ủi và nói:
- A Tề, Tống huynh ta không sao đâu, họ chỉ nói sự thực thôi nên không có lỗi, chức vụ nhỏ hay lớn thì cũng chung lòng cống hiến công sức cho triều đình thôi đúng không, tuy cha ta là tri huyện nhỏ nhưng lòng luôn chứa bá tánh của Thanh Lôi ra sức cống hiến cho bá tánh, không lẽ chỉ vì gia đình ta thua kém hai người mà không muốn làm bạn với ta sao?
A Tề nhìn Thiếu Toàn Phong mỉm cười, còn Triều Tống nhìn thấy Thiếu Toàn Phong bị ức hiếp như vậy liền nhìn sang A Tề đá mắt và nói:
- Chỉ là con trai của Thứ sử mà đã vênh váo như vậy rồi, ông đây còn chưa lên tiếng mà.
A Tề thấy vậy liền gật gù cười mỉm một cái, nghe thế tên còn lại trong nhóm Hồ Minh Thành ( con trai của tuần phủ Hồ Vĩ Hành ) lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi… ngươi là ai nói ra xem xem?
A Tề hùa theo Triều Tống và nói.
- Nghe cho kĩ và đừng để bị doạ ngất đấy.
Triều Tống vênh mặt nói:
- Đại gia ta tên Triều Tống là con trai độc nhất của Triều Hàn tướng quân, là cánh tay đắc lực bên cạnh thánh thượng.
Nghe vậy cả ba tên kia người thì khựng lại kẻ thì hoang mang, Hồ Minh Thành đứng phía sau kéo kéo tay áo của Châu Tín, Chu Việt Bân thấy không thể ức hiếp được Triều Tống nên đá qua hỏi A Tề :
- Vậy… vậy còn ngươi?
A Tề nghe vậy nhếch mép cười rồi bật sang chế độ tản băng tiến gần ba người đó, A Tề càng tiến một bước ba người đó liền lùi một bước, A Tề nói:
- Ta là ai sao, ta là ai liên quan gì các ngươi, sao ta phải báo cáo chứ, chó khôn thì không cản đường, tránh ra lão tử ta còn nhiều việc cần phải làm lắm.
.
Ba tên đó tức đến gân xanh gân đỏ cũng nổi lên hết nhưng không thể làm được gì chỉ biết lẩm bẩm:
- Ngươi ngươi…
A Tề quay người nhìn Thiếu Toàn Phong và nói:
- Đi thôi Phong ca, chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian rồi.
Triều Tống đi sau A Tề vừa đi ngang ba người kia Triều Tống nói:
- Tránh ra cho đại gia ta đi.
Nhìn ba người kia tức giận nép sang một bên nhường đường cho A Tề và Triều Tống đi, Thiếu Toàn Phong mỉm cười, bước theo sau Triều Tống, cả ba nhanh chân chạy đến quãng trường, may mắn cả ba đến vừa kịp lúc, đứng vào hàng ngũ cả ba cũng không ai nói tiếng nào, bầu không khí im lặng bao trùm xung quanh giống như một áng mây đen bao trùm tâm trí của Thiếu Toàn Phong, trong lúc Thiếu Toàn Phong đang không biết phải mở lời với A Tề và Triều Tống như thế nào, thì một tiếng kêu quen thuộc cất lên thì ra là giọng nói của A Tề:
- Phong ca, tất nhiên sẽ không vì gia cảnh của huynh mà chê bai huynh rồi chẳng phải huynh đã nói vì chúng ta là bạn mà nên phải tương trợ lẫn nhau mà, nếu đổi lại là đệ bị người khác ức hiếp thì huynh cũng sẽ đứng ra bênh vực đệ mà đúng không?
Thiếu Toàn Phong nhìn A Tề cảm động không nói thêm được lời nào, Triều Tống thấy vậy vỗ vai Thiếu Toàn Phong rồi nói:
- Bình thường một mình A Tề như con gái rồi, sao hôm nay đến ngươi cũng như vậy thế?
A Tề nhìn Triều Tống liếc một cái rồi quay đi, Triều Tống nhìn A Tề rồi nói:
- Ta nói sai sao, nam nhi đại trượng phu mà thù dai y như nữ nhi.
Nhìn thấy cảnh tượng thân quen này lòng Thiếu Toàn Phong nhẹ nhõm như trút được tản đá lớn, chỉ lẳng lặng phía sau khẽ nói:
- Cảm ơn.
A Tề chỉ mỉm cười, còn Triều Tống thì quay sang trêu chọc Thiếu Toàn Phong:
- Hả ta vừa nghe gì đấy không rõ lắm ngươi có thể nói lại lần nữa không?
Cả ba phì cười bầu khống khí vui tươi