Ngày thứ ba sau khi tang lễ của phu nhân được diễn ra, Ninh Tuyết vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, trong vô thức Ninh Tuyết bỗng nhận thấy được mình đang lưu lạc ở một nơi xa lạ, bản thân vô cùng sốt sắng mà loay hoay nhìn tứ phía nhưng nhìn mãi chỉ thấy một màu trắng xóa cùng với mỗi một cây cầu phía trước mắt.
Tò mò Ninh Tuyết bước lại gần xem, khi đứng dưới chân cầu Ninh Tuyết nhìn sang phía bên kia cây cầu thì lại nhìn thấy một màu đen tối bao phủ lấy toàn bộ không gian, quan cảnh đặc biệt khác lạ so với chân cầu bên này, vẫn không khỏi thắc mắc mà tự hỏi:
- Nơi này... rốt cuộc là đâu vậy?
Dường như có một nguồn sức mạnh thôi thúc từ bên trong Ninh Tuyết không đắng đo mà định cất bước đi qua cầu, giây phút Ninh Tuyết sắp đặt chân lên cầu thì từ phía sau lưng một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Tuyết Nhi... con không được đi qua bên đó.
Nghe thấy tên gọi của mình Ninh Tuyết lập tức quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy người trước mắt Ninh Tuyết bỗng dưng vỡ òa nước mắt nói:
- Mẫu… mẫu thân… là người đúng không… là người thật sao mẫu thân?
Vừa nhìn thấy hình bóng của phu nhân, Ninh Tuyết không kiềm được liền chạy vội đến chuẩn bị dang tay ôm lấy phu nhân thì lập tức bị phu nhân ngăn lại, người nói:
- Đừng… Tuyết Nhi… con đừng lại gần đây.
Phu nhân vừa nói vừa lắc đầu ra hiệu Ninh Tuyết đừng đến gần, Ninh Tuyết lập tức khựng người lại rồi hiểu ra sự việc, Ninh Tuyết quỵ chân ngồi bệt xuống đất khóc lóc nói:
- Mẫu thân... Tuyết Nhi rất nhớ người... nhớ cả phụ thân... con còn rất nhiều… rất nhiều chuyện muốn nói với hai người... tại sao... tại sao hai người lại đành lòng… bỏ lại mình con ở đây… tại sao cơ chứ?
Phu nhân nước mắt lưng tròng bước đến ngồi xỏm trước mặt Ninh Tuyết rồi khẽ nói:
- Tuyết Nhi của mẫu thân… con đừng khóc… ngoan… hãy nín đi, nhìn thấy con như vậy, ta rất là đau lòng…
Ninh Tuyết nũng nịu mà đáp:
- Mẫu thân, người và phụ thân không còn cần Tuyết Nhi nữa rồi đúng không, hai người đã bỏ mặc Tuyết Nhi rồi đúng không?
Phu nhân cúi đầu lặng lẽ cắn chặt môi mình không dám đáp lại, Ninh Tuyết đau đớn mà chầm chậm bò bò đến gần phu nhân hơn rồi nói:
- Mẫu thân… người theo con quay về đi được không… rồi hai mẫu nữ chúng ta sẽ cùng nhau tìm phụ thân quay về… và rồi gia đình ba người chúng ta sẽ lại lần nữa sống hạnh phúc như ngày trước… được không?
Nghe được những lời nói muộn màn ấy, tim phu nhân quặn thắt lại, không còn là một nỗi đau nữa mà nó giờ đây chính là sự mất mát không tài nào bù đắp được, phu nhân hướng mắt nhìn Ninh Tuyết, hạ giọng ôn tồn nói:
- Tuyết Nhi à… nghe lời mẫu thân… cho dù bây giờ ta và lão gia không thể ở cạnh con thêm được nữa… nhưng con nhất phải nhớ rằng… ta và lão gia vẫn mãi dõi theo và bảo vệ con…
Ninh Tuyết nước mắt giàn giụa nói:
- Mẫu thân... con xin người hãy ở lại với con được không… con xin người đừng rời bỏ con như phụ thân mà…
Phu nhân lắc đầu đau xót bất lực trước những lời van xin của Ninh Tuyết, trong lúc Ninh Tuyết không ngừng van xin thì từ phía sau một giọng nói khác vang lên:
- Tuyết Nhi... phu nhân…
Giọng nói khàn khàn nhưng đầy ấm áp này, giọng nói được in sâu trong tiềm thức này, giây phút hai chữ “ Tuyết Nhi” vang lên tim của Ninh Tuyết như ngừng đập, lập tức quay đầu lại nhìn thì đã nhìn thấy bóng dáng của Hạ tướng quân, bất giác Ninh Tuyết nói:
- Phụ… phụ thân…
Hạ tướng quân vẫn như vậy, vẫn anh dũng khí thế ngút trời hiên ngang đứng trên cầu mà nhìn về phía hai mẫu nữ, phu nhân cũng ngẩng đầu lên nhìn cùng với giọng nói dịu dàng nói:
- Tướng quân... thiếp đến rồi đây, thiếp đến bầu bạn cùng người đây…
Vừa dứt lời phu nhân bước vội về phía tướng quân, Ninh Tuyết bối rối mà loạng choạng cố gắng đứng dậy để đuổi theo, phu nhân bước nhanh lên cầu, Ninh Tuyết cũng nhanh chóng đuổi kịp, ngay lúc vừa định đặt chân lên cầu thì tướng quân hạ giọng nói lớn:
- Tuyết Nhi... ngừng lại...
Ninh Tuyết bất ngờ liền hướng mắt tướng quân, tướng quân dè dặt nói tiếp:
- Ngừng bước tại đây đi... đủ rồi... con đừng bước đến đây.
Ninh Tuyết ngừng bước ngẩn người nhìn tướng quân, lòng vẫn rối bời không hiểu liền không ngừng oán trách mà hỏi tướng quân:
- Phụ thân... mẫu thân... hai người... tại sao chứ... hai người... không còn cần Tuyết Nhi nữa sao... đừng mà… con muốn ở cùng hai người… gia đình chúng ta một lần nữa sẽ như ngày trước… vui vẻ mà đoàn tụ bên nhau.
Vừa nói khóe mắt Ninh Tuyết lại rưng rưng nước mắt, phu nhân đau lòng quay lưng lại áp mặt vào vai tướng quân, tướng quân lòng cũng xót xa mà đưa tay ôm lấy phu nhân rồi hướng mắt nhìn Ninh Tuyết rồi nói:
- Tuyết Nhi của ta… ái nữ của ta… hai ta đương nhiên thương yêu con hơn bất cứ điều gì trên đời này… nhưng giờ đây… mọi chuyện đã không còn như trước nữa… con không thể bước sang đây...
Ninh Tuyết nước mắt giàn giụa lắc đầu không chấp nhận nói tiếp:
- Tại sao chứ... hai người muốn bỏ rơi con sao?
Càng nói càng không cam tâm, Ninh Tuyết càng muốn tiến lại gần, tướng quân hạ giọng nói:
- Tuyết Nhi à… đủ rồi, còn đừng bước đến đây
Ninh Tuyết vẫn với ánh mắt đầy thắc mắc mà nhìn tướng quân, luôn miệng hỏi:
- Tại sao… tại sao chứ?
Tướng quân khóe mắt ửng đỏ đưa tay chỉ sang góc phải dưới chân cầu, Ninh Tuyết cũng hướng mắt dõi theo, trong màn sương mờ ảo ấy đột nhiên hiện lên một