Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Huynh Đệ Tương Thân


trước sau



(Ngày hôm sau).

Ngày hôm sau, tất cả học viên phải tập hơp từ rất sớm để chủ quản phân chia đội hình học tập và rèn luyện, từ rất sớm là Toàn Phong đã thức dậy, thấy thế Toàn Phong lần lượt gọi Triều Tống dậy, Toàn Phong bước về phía giường của A Tề vừa chuẩn bị kêu thì bị Triều Tống ngăn lại, Triều Tống nói nhỏ vào tai của Toàn Phong:
- Mặc kệ đệ ấy, dám không coi huynh đệ ta không ra gì, phải trừng phạt đệ ấy mới được, chỉ như vậy đệ ấy biết huynh đệ ta quan trọng ra sao?
Toàn Phong nghe vậy lòng có chút đắn đo mà đáp:
- Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta phải phân chia đội hình, nếu đệ ấy đến muộn chắc chắn sẽ bị phạt.

Triều Tống nháy mắt tinh nghịch một cái rồi nói:
- Ta có cách, đệ cứ đi sửa soạn đi, chúng ta chuẩn bị đi rồi hẳn gọi đệ ấy dậy.

Toàn Phong vẫn đắn đo nói tiếp:
- Nhưng….

Không để Toàn Phong nói dứt câu, Triều Tống lập tức ngắt lời nói:
- Không nhưng nhị gì nữa cả, ta lớn nhất, nghe ta cả.

Thế là cả hai thông đồng nhau, sửa soạn xong, trước khi đi Triều Tống đứng ngay cửa la lớn:
- Đi thôi Phong đệ, đến giờ tập hợp rồi.

Giọng nói của Triều Tống to đến mức vang khắp phòng, ngay lập tức A Tề nghe được liền ngồi bật dậy nhìn quanh phòng thì đã không thấy ai hết, cả hai huynh trưởng đã để lại mình A Tề trong phòng, thấy vậy A Tề trong lòng tủi thân mếu máu nói:
- Cả hai đều là đồ đáng ghét, nhỏ mọn, xấu xa, chỉ có chút chuyện như vậy mà cùng nhau ức hiếp mỗi mình ta, đúng là đồ không biết tốt xấu mà.

Thấy đã trễ A Tề vừa khóc ròng vừa sửa soạn, còn về phía bên Triều Tống và Toàn Phong thì cả hai khoác vai nhau ung dung bước để hội trường để tập hợp, Toàn Phong lòng vẫn lo lắng mà nói:
- Tống huynh như vậy liệu có ổn không, lỡ như A Tề không đến kịp thì sao?
Triều Tống mỉm cười đắc ý nói:

- Đừng lo, còn một khoảng thời gian nữa mới tập hợp mà đệ ấy sẽ đến kịp thôi.

Quay về bên đây A Tề tay phải đánh răng tay trái chải chuốt lại đầu tóc, thay xong y phục lập tức chạy đến hội trường, vừa chạy đến từ xa đã nhìn thấy Triều Tống và Toàn Phong, choàng vai bá cổ xưng huynh gọi đệ thân thiết vô cùng còn mình thì bị bỏ rơi cho nên trong lòng ấm ức vô cùng, A Tề vừa bước lại gần hai người họ, thì đột nhiên tiếng nói của chủ quản hô to:
- Tập hợp xếp theo thứ hạng.

Vậy là A Tề đã đến kịp giờ, sau đó A Tề cũng đứng vào hàng, đứng đầu là Triều Tống, tiếp đến là Toàn Phong, rồi đến A Tề, hạng tư là Châu Tín, … xếp thành từng hàng chủ quản thông báo lịch trình rèn luyện trong vòng ba tháng tới, chủ quản còn nói:
- Giờ đây tất cả mọi người hãy tự phân chia nhóm cho mình, một nhóm ba người, đội hình này sẽ duy trì xuyên suốt quá trình học, sẽ cùng học tập rèn luyện nên hãy lựa chọn kĩ càng, nào bắt đầu chia nhóm.

A Tề hướng mắt nhìn về phía trước nơi Triều Tống và Toàn Phong cả hai đang bắt tay nhau, trong lòng buồn bã thở dài, phía sau A Tề có một bạn học chạy đến nắm tay và nói:
- Ngô Tề về đội bọn mình này.

A Tề ngơ người đứng yên không lên tiếng, bỗng phía sau có bàn tay choàng ngang cổ A Tề và kéo về phía mình, A Tề bất ngờ ngước mặt lên thì ra là Triều Tống, từ phía sau có dáng người bước đến bên cạnh A Tề và nói:
- A Tề là đệ đệ của bọn ta, tất nhiên phải chung nhóm với bọn ta rồi, đúng không?
A Tề nhìn về sang bên phải thì ra là Toàn Phong, nghe thấy những lời nói đó cơn mây đen trong lòng A Tề bỗng nhiên tan biến, A Tề xua tay đẩy Triều Tống ra bĩu môi và nói:
- Không phải hai người bỏ mặc đệ rồi sao?
Triều Tống nhìn thấy thái độ của A Tề liền chế giễu nói:
- Cái….

cái….

cái thái độ này là sao đây…….

nam tử hán đại trượng phu gì mà suốt ngày cứ nũng nịu như một tiểu tiểu nương tử vậy.

A Tề quay mặt sang một bên, không thèm trả lời, thấy vậy Toàn Phong tiến đến xoa đầu A Tề, A Tề bất ngờ hướng mặt nhìn Toàn Phong, bốn mắt nhìn nhau, Toàn Phong nở nụ cười nhẹ nhàng và nói:
- Ta với Tống huynh đối xử với đệ như vậy là không đúng, ta xin lỗi được chưa nhưng tội của đệ cũng không nhẹ đâu.

Nhìn thấy nụ cười rạng ngời trên gương mặt thanh tú của Toàn Phong, cộng thêm những lời nói nhẹ nhàng, giây phút ấy tim A Tề có chút loạn nhịp, A Tề lúng túng lập tức húc văng tay Toàn Phong ra và nói:
- Đệ lớn rồi không phải con nít đừng xoa đầu đệ như vậy.

Triều Tống và Toàn Phong đều cười khúc khích, Triều Tống đanh đá mỉa mai nói:
- Lần này thì chỉ đến đây thôi,

nếu còn lần sau để xem bọn ta có từ mặt đệ không.

A Tề lườm nguýt Triều Tống rồi thè lưỡi dè bỉu nói:
- Đồ đáng ghét.

Toàn Phong đứng cạnh miệng cười khúc khích, A Tề quay mặt nhìn thấy nụ cười của hai người họ trên môi, A Tề lòng bỗng nhiên thanh thản thầm nghĩ:
- Đa tạ….

thật lòng đa tạ hai người….

vì đã không bỏ rơi ta.

Thế là cả ba đi báo danh, chủ quản nhìn cả ba bất ngờ rồi cười một cái và nói:
- Ba người lần lượt đều nằm ở những hạng đầu bảng, cả ba chung một đội như thế thì đúng là sẽ khó khăn cho những đội khác nếu muốn vượt qua ba người.

Triều Tống cười phá lên tự mãn nói:
- Chúng tôi là huynh đệ, có huynh tất nhiên phải có đệ rồi đúng không Toàn Phong, A Tề.

Trong lúc mọi người đang ồ ạt ghi danh thì bỗng nhiên từ phía xa có một thanh niên được một giáo quan khác dẫn đến giao cho chủ quản, thấy vậy chủ quản liền tập hợp mọi người lại để thông báo nói:
- Tập hợp.


Dưới mệnh lệnh tập hợp của chủ quản mọi người nhanh chóng vào hàng, chủ quản thông báo:
- Từ ngay hôm nay Quân Hiên chúng ta sẽ có thêm một học viên mới.

Vừa dứt lời chủ quản liền nhường quyền giới thiệu cho vị tiểu lang quân đấy, A Tề vừa nhìn mặt tiểu lang quân ấy liền nói:
- Người này sao đệ thấy quen mắt quá vậy.

Triều Tống nghe vậy liền nói:
- Người quen à.

A Tề lắc đầu bán tín bán nghi nói:
- Không phải…….

nhưng gương mặt này….

.

Toàn Phong nghe vậy liền quay đầu lại nhìn, vừa thấy Toàn Phong liền hoảng hốt miệng khẽ lắp bắp gì đó, A Tề ngồi cạnh nghe không rõ liền hỏi:
- Phong ca huynh nói gì cơ.

Ngay lúc đó, vị tiểu lang quân ấy liền tự giới thiệu bản thân:
- Ta tên là Hà Tuệ Hoan, cứ gọi ta là Tuệ Hoan là được, sau này xin mọi người chỉ giáo thêm.

A Tề nghe cái tên quá đỗi quen thuộc ấy liền suy nghĩ rồi tròn mắt nhìn sang Triều Tống nói:
- Hà….

Tuệ….

Hoan sao?
Triều Tống cũng hoang mang nói:
- Sao cái tên này nghe quen tai thế, hình như ta đã nghe ở đâu rồi.

A Tề nhìn Triều Tống cả hai suy nghĩ một hồi rất lâu rồi bỗng nhiên cả hai giác ngộ ra liền nói:
- Hà Tuệ Nghi.

Vừa dứt lời cả hai đồng loạt nhìn sang Toàn Phong nói:
- Hạ Tuệ Nghi có song huynh sao?
Toàn Phong nhìn quanh rồi ra hiệu cho cả hai nói:
- Khẽ thôi.

Nhìn dáng vẻ thấp thỏm của Toàn Phong, hai người kia liền tò mò hỏi:
- Sao vậy?
Toàn Phong ấp úng không biết nên giải thích ra sao liền nói:
- Tuệ Nghi không có song huynh.

A Tề lúc này há hốc tròn mắt nhìn Triều Tống rồi nói:
- Vậy….

vậy người này là ai?
Triều Tống nhanh trí nhận ra liền nói:

- Không lẽ…đây là….

.

A Tề vẫn ngu ngu ngơ ngơ nhíu mày nhìn Triều Tống, Toàn Phong cúi đầu khẽ gật nói:
- Đúng vậy đó là Tuệ Nghi.

A Tề vô cùng bất ngờ, Triều Tống cũng tá hỏa nói:
- Nữ cải nam trang sao?
Nghe đến bốn chữ đó A Tề trong lòng liền có ma, hoảng hốt chột dạ nhìn Triều Tống nói:
- Huynh nói khẽ thôi lỡ người khác nghe được thì sao?
Triều Tống nhíu mày nhìn sang A Tề đáp:
- Đệ làm gì mà hoảng sợ như thế, ta có phải nói đệ đâu hay là trong lòng đệ có ma.

Nhìn dáng vẻ châm chọc của Triều Tống, A Tề liền lúng túng lắp bắp nói:
- Có….

có…cái đầu huynh ấy….

đồ đáng ghét.

Triều Tống bị mắng liền bất mãn nói:
- Khi không sao lại mắng ta.

A Tề đanh mặt lại đáp:
- Vì huynh xứng đáng.

Triều Tống chau mày liếc A Tề rồi dứt khoát đưa tay siết cổ A Tề, A Tề bị siết đến muốn chết ngạt, thấy vậy Toàn Phong liền khuyên ngăn nói:
- Đủ rồi….

đủ rồi….

hai người đừng làm loạn nữa.

Nghe vậy A Tề liền huých tay vào bụng Triều Tống rồi đáp:
- Phong ca nói huynh đấy.

Thấy vậy Triều Tống liền buông ra rồi quay lưng đi, miệng vẫn không chịu thua mà đáp trả:
- Đệ ấy nói đệ đấy tên tiểu tử đáng ghét.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện