( Ngày hôm sau)
Sáng hôm sau, sáng ra Tuệ Nghi đã nhìn thấy A Tề đang ôm chằm lấy Toàn Phong mà say giấc, lòng có chút không vui nhưng không thế làm gì được chỉ đành bỏ đi rửa mặt.
Một lúc lâu sau Toàn Phong thức dậy với đôi mắt gấu trúc vì cả đêm không ngủ được, nhìn sang thì đã thấy A Tề với gương mặt tỉnh táo từ cửa bước vào, dáng vẻ tươm tất, nhìn Toàn Phong nở một nụ cười nói:
- Phong ca, chào buổi sáng.
Toàn Phong nhìn đến ngớ người, nụ cười của A Tề như tia nắng sớm vậy, sự ấm áp ấy len lỏi mọi ngóc ngách khiến trái tim Toàn Phong thổn thức, Toàn Phong thấy vậy liền đứng dậy vội vàng bước ngang qua mặt A Tề, chạy thẳng ra ngoài thì lại vô tình đụng trúng Triều Tống, Triều Tống kêu lại cũng không nghe, bất ngờ quay sang hỏi A Tề:
- Toàn Phong hắn bị sao thế?
A Tề cũng ngơ ngác trả lời:
- Đệ cũng không biết, mới sáng ra đã như vậy rồi.
Toàn Phong chạy ra khỏi phòng, đứng dưới gốc cây gần đó, dùng tay tát mạnh vào mặt rồi tự vấn bản thân :
- Ngươi lại bị sao thế, A Tề là nghĩa đệ của ngươi, sao ngươi lại có suy nghĩ như thế với đệ ấy, bình tĩnh lại, đệ ấy là nam nhân, không phải nữ nhi, người và đệ ấy không thể nào, tuyệt đối không nào.
Dường như tận trong tận đấy lòng Toàn Phong thì vị trí của A Tề đã khác ngày trước dù là vậy nhưng dường như Toàn Phong vẫn không muốn chấp nhận điều đó nên luôn khuyên bảo bản thân thầm nghĩ:
- Không đúng, không phải như vậy đâu, có thể….
có thể chỉ vì mình lớn hơn, mình là huynh trưởng, mình có trách nhiệm chăm sóc tiểu đệ thôi, đúng vậy, đúng vậy, đây chỉ là một sự quan tâm bình thường thôi, không sai, tỉnh táo lại đi Thiếu Toàn Phong, ngươi nghĩ như vậy tuyệt đối không sai rồi.
Không để cho nội tâm tiếp tục thao túng mình, Toàn Phong dứt khoát chế ngự con tim một phát tự khẳng định:
- Mình và A Tề cũng giống như mình với Tống ca với Tuệ Nghi vậy, đều là huynh đệ, là bằng hữu, tuyệt đối không có gì khác nữa cả.
Cứ như thế một hồi lâu sau đó, Toàn Phong quay về phòng thì đã thấy A Tề và Triều Tống ngồi trên giường bàn bạc kế sách, Triều Tống thấy vậy, đưa tay ra hiệu cho Toàn Phong lại đây, Toàn Phong bước đến định ngồi xuống bên canh A Tề nhưng suy nghĩ hồi lại chạy sang ngồi cạnh Triều Tống, A Tề nhìn ra được điều khác lạ bèn hỏi :
- Phong ca, huynh lại sao thế ?
Triều Tống nhìn sang A Tề rồi mỉm cười trêu chọc nói :
- Hay đệ lại làm gì khiến Toàn Phong giận rồi mà không biết.
A Tề trong lòng ấm ức nói :
- Oan quá đệ chả làm gì cả.
Toàn Phong thấy vậy liền nói:
- Không sao cả, đừng để ý đến đệ mọi người bàn bạc đến đâu rồi?
A Tề nghe vậy liền nghiêm túc nói:
- Lần hành động này có thể không tránh khỏi có nguy hiểm, nhân lực của chúng ta chỉ có ba người, địch thì lại không biết có bao nhiêu, tuy cả hai người võ công cao cường nhưng cũng thể sơ suất được, chính vì thế chúng ta phải có một kế hoạch vẹn toàn để hạn chế rủi ro xuống mức thấp nhất.
Toàn Phong gật đầu đồng tình liền hỏi tiếp:
- Đệ có kế hoạch gì chăng?
A Tề cười rồi nói:
- Trước vì không biết rõ địch có bao nhiêu binh lính nên đệ đã nhờ Tống ca huy động một ít binh lính của Triều Hàn tướng quân để chi viện giúp chúng ta, manh mối duy nhất của chúng ta là cái huyệt đạo bên dưới kho binh khí, đấy là nơi chủ quản vận chuyển binh khí ra ngoài mà không bị ai phát hiện.
Toàn Phong nghe vậy liền nói:
- Vậy là chúng ta có sự góp sức của Triều Hàn đại tướng quân à?
Triều Tống nghe vậy liền phản đối nói:
- Không, chuyện này là bí mật nếu như cha ta biết ông ấy nhất định không cho ta mượn binh.
Toàn Phong bất ngờ rồi hỏi tiếp:
- Vậy nếu huyệt đạo ấy có mai phục sẵn, nếu cứ đột kích như vậy sẽ rất nguy hiểm.
A Tề cảm thấy Toàn Phong nói có lý nhưng dù là vậy A Tề vẫn khăng khăng quyết liệt nói:
- Muốn bắt được cọp con thì phải vào hang cọp thôi!
Toàn Phong nhìn sang Triều Tống và hỏi:
- Tống huynh, huynh có ý kiến gì không, việc này quá nguy hiểm rồi.
Triều Tống trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi hạ giọng nói:
- Ta cũng thấy đây là cách duy nhất rồi, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ càng khó hơn trong việc nắm được bằng chứng của chúng.
A Tề hiểu rõ nỗi lo của Toàn Phong chính vì thế A Tề không muốn dùng cường quyền để áp chế mà thay vào đó lại dùng lý lẽ của mình để thuyết phục Toàn Phong giúp đỡ nên nói :
- Phong ca đệ hoàn toàn hiểu rõ nỗi lo của huynh nhưng cơ hội lần này thực sự….
.
đệ thực sự không muốn bỏ lỡ, Phong ca……huynh sẽ giúp đệ chứ?
A Tề nhìn Toàn Phong đầy triều mến, đối diện với gương mặt đó, Toàn Phong rung động tim đập mạnh liên hồi nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà quay mặt sang một bên, A Tề nhìn thấy Toàn Phong không ngó ngàng đến mình nên liền bước tới nắm lấy cổ tay của Toàn Phong rồi nũng nịu năn nỉ nói:
- Phong ca….
.
huynh sẽ giúp đệ mà….
đúng không?
A Tề tung tuyệt kỹ “ mỹ nhân kế” và đương nhiên “ anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, đối đầu trực diện với ánh mắt khẩn cầu đầy tha thiết cùng với sự đưa đẩy làm nũng của A Tề thì dù cho có mười Thiếu Toàn Phong cũng khó thoát, Toàn Phong liên tục né tránh và cứ thế hết lần này đến lần khác mà bất lực đẩy tay A Tề nhưng đều vô ích cả, A Tề thấy vậy liền nói:
- Phong ca….
giúp đệ đi….
được không?
Đến cuối cùng thì Toàn Phong cũng phải đầu hàng, Toàn Phong thở dài quay mặt đi rồi nói:
- Được rồi, chỉ lần này thôi nhưng….
.
nhưng hứa với ta, nếu….
chỉ là nếu thôi, nếu như mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì nhất định phải rút, nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên đầu.
A Tề mỉm cười gật đầu đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, Toàn Phong nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của A Tề trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cứng miệng nói:
- Còn không mau buông tay ta ra, đệ muốn kéo cho rớt cánh tay của ta ra sao?
A Tề nghe vậy liền buông tay ra rồi tươi cười nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, đệ mạnh tay quá phải không, xin lỗi huynh.
Triều Tống đứng cạnh nhìn cả hai người đưa đẩy với nhau mà muốn toát cả mồ hôi lạnh liền châm biếm nói:
- Hai người….
.
trông….
đáng sợ thật đấy!
A Tề lườm nguýt Triều Tống rồi nhìn sang Toàn Phong mỉm cười nói tiếp:
- Chúng ta vào việc chính thôi, lần đột kích lần này đệ sẽ tiên phong, canh ba đêm nay chúng ta sẽ tập hợp chuẩn bị trước đợi địch