Câu hỏi của A Tề như lời nói thức tỉnh người trong mộng, Toàn Phong và A Tề lúc này mới bừng tỉnh nhận ra có gì đó không ổn, liền cho người đi xem xét, tên binh lính nhận lệnh vừa rời đi thì một tên binh lính khác gấp rút chạy vào chắp tay quỳ xuống báo:
- Điện hạ có tin báo từ quân lính của Triều Hàn tướng quân.
A Tề lâp tức hạ lệnh cho bẩm, tên binh lính nói:
- Đoàn quân của tướng quân và Diệc Vương dọc đường gặp mai phục, vì bảo vệ Diệc Vương điện hạ tướng quân đã….
đã….
Triều Tống nghe vậy phát điên nắm cổ áo binh lính hỏi:
- Phụ thân… phụ thân ta sao rồi? Ngươi nói mau.
Toàn Phong lập tức xông đến ôm Triều Tống lại trấn an:
- Tống huynh bình tĩnh lại đã, ngươi nói đi Triều Hàn tướng quân đã sao?
Tên binh lính cúi gục đầu giọng nói run rẩy:
- Tướng quân đã… đã hy! sinh.
Triều Tống như chết lặng, gương mặt trắng bệt ngơ ngác không dám tin vào tai mình, Triều Tống lẩm bẩm nói:
- Tên khốn này, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Toàn Phong đứng cạnh cũng vô cùng hoang mang, A Tề quay đầu nhìn sang Triều Tống rồi hạ giọng hỏi tên binh lính nói:
- Triều Hàn tướng quân… đang ở đâu?
Tên binh lính ấy cúi đầu nước mắt rưng rưng chỉ ra bên ngoài nói:
- Thi hài của tướng quân… đang ở bên ngoài.
Vừa nghe thấy những lời binh lính ấy nói, Triều Tống điên cuồng phóng thẳng ra ngoài, Toàn Phong và A Tề đứng bên cạnh cũng không kịp níu giữ, lo sợ Triều Tống xảy ra chuyện, cả hai cũng bán mạng mà chạy theo sau ra ngoài, đứng trước hài cốt của tướng quân Triều Tống từng bước bước lại gần thi hài, Triều Tống ngẩn người, gương mặt dần dần biến sắc, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, thất thần ngồi gục xuống nền đất lạnh lẽo, bàn tay run rẩy cố gắng với tới chạm lấy gương mặt lạnh tanh của tướng quân, một giây sau lại bộc phát, mất kiểm soát Triều Tống luôn miệng gào thét nói:
- Không thể nào, phụ thân… người… không thể nào chết được… người tỉnh lại đi, phụ thân, người tỉnh lại đi, ngươi võ nghệ cao cường, uy mãnh như vậy, tuyệt đối không ai có thể hạ gục được người, người tỉnh lại đi.
A Tề và Toàn Phong chạy theo ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đứng sững người ra, A Tề chứng kiến cảnh tượng thương tâm này không kiềm được nước mắt liền quay người đi, lòng thầm than khóc:
- Triều tướng quân……không thể nào, chuyện này không thể nào như thế được.
Toàn Phong đau lòng không nói lời nào chỉ từ từ bước đến cạnh đặt tay lên vai Triều Tống an ủi nói:
- Tống ca… huynh bình tĩnh lại đi, Triều tướng quân thấy huynh như vậy nhất định cũng sẽ không an tâm đâu.
Triều Tống hất văng bàn tay của Toàn Phong ra rồi vươn người ôm chằm lấy cơ thể của tướng quân rồi khóc lóc, thế nhưng một giây sau Triều Tống lại bất ngờ đứng bật dậy bước về phía tên binh lính khi nảy rồi túm cổ áo hắn hỏi:
- Rốt cuộc… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói mau, rốt cuộc tại sao phụ thân ta lại mất?
Binh lính nghe hỏi liền đáp:
- Vì quân mai phục phục khích bất ngờ, tướng quân cho người hộ tống Diệc Vương thoát thân nhưng bị cả binh đoàn đuổi theo sau, khi quân viện binh đến cứu thì chỉ thấy mỗi Triều Hàn tướng quân đang dốc cạn sức lực cuối cùng để chống đỡ.
Trong lúc hỗn loạn A Tề bất ngờ hoàn hồn hỏi binh lính:
- Còn Diệc Vương, Diệc Vương sao rồi?
Tên binh lính ngập ngừng hồi lâu rồi đáp:
- Diệc Vương nay hiện không rõ tung tích chỉ e rằng… e rằng… dữ nhiều lành ít.
Mọi thứ trước mắt như sụp đổ, một người là tướng quân trung thành cũng là một nửa sư phụ của mình, một người là đệ đệ của mình nay sống chết chưa rõ, A Tề lòng nóng như lửa đốt lập tức cho người đi điều tra cũng như truy tìm tung tính của Diệc Vương, A Tề nổi điên nghiến chặt răng, tay nắm chặt nói:
- An đệ… An đệ… nhất định là Hoả Chu, chuyện này nhất định là bọn Hỏa Chu đã làm.
Triều Tống nghe vậy hai mắt liền sáng rực, ngọn lửa trong lòng bỗng dâng trào mà đay nghiến nói:
- Món nợ này ta nhất định bắt bọn khốn đó trả lại gấp trăm lần, vạn lần.
Nói xong Triều Tống chầm chậm bước đến quỳ trước thi thể của tướng quân, liên tục dập đầu xuống đất, cả một vùng trán nhanh chóng lở loét, máu chảy đỏ cả gương mặt, nước mắt giàn giụa nói:
- Phụ thân! con nhất định sẽ trả thù cho người.
A Tề đứng cạnh hốt hoảng vươn người căn ngăn nói:
- Tống ca, huynh đừng như vậy mà… trán của huynh…
Toàn Phong nhìn Triều Tống như vậy liền khuyên căn nói:
- Khoan hãy nói đến việc trả thù đã, Tống huynh đệ nghĩ trước hết chúng ta phải chôn cất Triều Hàn tướng quân tử tế trước đã, thiết nghĩ huynh cũng không muốn ngài ấy một thân lạnh lẽo như vậy mãi mà.
A Tề nghe vậy liền quay người bước lại gần ngồi xuống cạnh Triều Tống và Toàn Phong nói:
- Đúng vậy, Triều Hàn tướng quân cả đời tận trung với nước tận hiếu với vua, nay vì bảo vệ vương tử mà hy sinh, giờ đây chỉ có thể lặng lẽ chôn cất đơn sơ nơi hoang vu này, nhưng mai này nhất định long trọng di dời người về Thanh Lôi.
Triều Tống dù không đành nhưng cũng phải kiềm lại giọt nước mắt ngước nhìn tướng quân lần cuối, không lâu sau, thi hài của tướng quân đã được mai táng xong, trên bia A Tề còn đặt biệt ghi rõ “Thanh Lôi Triều Hàn đại tướng chi mộ”, A Tề cho gọi Toàn Phong và Triều Tống vào doanh trại của mình, A Tề nghiêm mặt nói:
- Đệ đã cho người điều tra chuyện Triều Hàn tướng quân bị tập kích đích thực là do Hoả Chủ làm, nay An đệ an nguy chưa biết chắc chắn trong quân doanh có nội gián.
Triều Tống thắc mắc hỏi:
- Trong chuyện này người biết được kế hoạch ban đầu cũng như kế hoạch điều binh của chúng ta chỉ có vài người, rốt cuộc làm thế nào mà tin tức này lại đến tai của Hoả Chu được?
Toàn Phong suy nghĩ hồi lâu:
- Giờ đây chuyện này không còn quan trọng nữa, trước mắt chỉ biết là quân ta có nội gián, chắc chắn chiến thuật của ta đã bị địch nhìn thấu, chúng ta phải mau chóng thay đổi hướng đi, đề ra kế sách mới.
Triều Tống nhìn Toàn Phong rồi nói:
- Đệ nói đúng, phải triển khai đối