Bầu không bổng trở nên vui tươi hơn, mọi hiểu lầm giữa hoàng hậu và A Tề đã được gỡ bỏ, Hoàng hậu như trút được viên đá đã đặt trong tim bấy lâu nay, riêng A Tề thì cũng đã trút được bầu tâm tư của chính mình như tìm được tia sáng giữa bóng đêm, hoàng hậu tuy đã gạt bỏ được viên đá lớn này lại đến tảng đá khác đó là việc quyết định lên Quân Hiên học thuật lần này của A Tề, hoàng hậu không ngừng lo lắng nói:
- Ý Nhi điều này cũng chính là điều mà to canh cánh mãi trong lòng, ta mong con có thể suy nghĩ kĩ về chuyến đi lên Quân Hiên lần này, nếu như thân phận của con bị bại lộ thì.
.
Không để hoàng hậu nói dứt A Tề nghe vậy liền nắm chặt hai tay của hoàng hậu, dùng ánh cương quyết nhìn hoàng hậu nhẹ nhàng trấn an hoàng hậu:
- Mẫu thân à, con đã quyết rồi, là Ngô Nam Thiên cũng được….
là Ngô Thiên Ý cũng chẳng sao cả.
Hoàng hậu hướng mắt nhìn A Tề, A Tề mỉm cười mà kiên định nói tiếp:
- Như người đã nói con sinh ra với đôi mắt chứa cả bầu trời của Thanh Lôi, có thể đây chính là vận mệnh của con, là thái tử của Thanh Lôi con có trách nhiệm phải bảo về bá tánh của Thanh Lôi!.
một ngày vẫn chưa mang lại an yên cho bá tánh của mình con nhất định sẽ không để mình xảy ra mệnh hệ gì đâu, xin người hãy tin tưởng con.
Hoàng hậu lòng vẫn không yên tâm liền do dự nói:
- Ta biết con một lòng vì bá tánh Thanh Lôi….
nhưng mà….
việc này….
sự việc này….
quá nguy hiểm rồi….
ta sợ….
ta sợ con….
.
A Tề hoàn toàn hiểu rõ nỗi lo sợ của hoàng hậu nên liền bước đến dang tay ôm chằm lấy hoàng hậu rồi nói:
- Mẫu hậu, con sẽ không sao đâu, người hãy tin con….
con nhất định sẽ không sao đâu….
người tin tưởng con….
được không?
Ánh mắt cương quyết thêm vào lời nói dõng dạc dứt khoát, hoàng hậu bất lực không thể nói thêm điều gì để ngăn cản A Tề, thở dài một tiếng, dằn lại nỗi lo lắng đó, hoàng hậu nhìn A Tề nói:
- Được, ta hiểu rồi nhưng Ý Nhi hứa với ta con nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình ăn uống cho đầy đủ trời lạnh phải đắp thêm chăn ở Quân Hiên không như hoàng cung sẽ không có ai chăm sóc từ cái ăn cái mặc cho con, còn nữa phải thường xuyên viết thư cho ta rõ chưa và quan trọng nhất là nhất định phải bình bình an an quay về được không, còn nữa còn nữa.
.
Vừa nói nước mắt vừa rơi, A Tề thấy vậy liền tiến tới ôm chặt hoàng hậu bảo:
- Thiên Ý của mẫu hậu đã trưởng thành rồi, xin người hãy tin tưởng và yên tâm, con nhất định sẽ bình an quay về người chờ tin tốt của con được không.
Hoàng hậu không nói nên lời chỉ gật gật đầu trong nước mắt, A Tề gạt đi những giọt lệ trên khuôn mặt của hoàng hâu và nói tiếp:
- Mai con phải lên đường rồi con còn phải nhanh chóng thu xếp hành lí và những thứ khác nữa, mẫu hậu hồi cung nghĩ ngơi đi, đừng buồn cũng như lo lắng cho con nữa, trong thời gian không có con ở đây người nhất định phải chú trọng sức khoẻ của mình không được để bản thân bị bệnh, chân người thường hay đau vào mùa đông, người nhớ đắp chăn kỉ càng đừng để bị lạnh, người nhất định phải phụng thể an khang mà chờ con về được không, móc tay hứa với con.
Hoàng hậu đưa tay móc nghéo với A Tề và nói:
- Ta hứa, Ý Nhi ngày mai ta sẽ tiễn con lên đường được không?
A Tề mỉm cười đồng ý, sau đó kêu nô tỳ đang đứng chờ ngoài phòng vào để đưa hoàng hậu về bên cạnh đó Diệc Vương cũng nhìn A Tề với đôi mắt nghẹn ngào nước mắt sau đó quay lưng bước đi cùng hoàng hậu, thấy thế A Tề gọi lớn tên của Diệc Vương và nói:
- An đệ, đệ ở lại đây ta có việc muốn nói với đệ.
Diệc Vương quay người hướng về phía A Tề dùng đôi mắt hiếu kì nhìn lấy A Tề và nói:
- Tam ca tại sao huynh lại quyết định đột ngột như vậy có phải là phụ hoàng ép buộc huynh hay là huynh có lí do gì khó nói ra không, huynh cứ nói với đệ, đệ sẽ giúp huynh đi xin phụ hoàng thu hồi thánh lệnh, nhìn mẫu hậu thương tâm như vậy mà đệ lại không làm được gì cả, là do đệ vô dụng, tất cả là do đệ.
A Tề nhìn tự trách mình như vậy A Tề dùng hai tay ôm lấy mặt Diệc Vương và nói:
- An đệ, ta không còn nhiều thời gian nên đệ nghe cho rõ những lời ta sắp nói đây, mẫu hậu đệ (Tưởng quý phi) tuy mất sớm, tuy ta và đệ không cùng mẫu hậu nhưng từ nhỏ hai huynh đệ ta đã rất thân thiết cùng học văn học võ, ta từ lâu đã xem đệ như huynh đệ ruột thịt của mình, chuyến đi lần này là chuyện không thể tránh khỏi được, ta có việc này muốn nhờ đệ, trong thời gian ta không có ở đây đệ có thể thay ta chăm sóc cho phụ hoàng và mẫu hậu không?
A Tề nhìn Diệc Vương với đôi mắt thành khẩn khiến Diệc Vương không tài nào từ chối chỉ còn biết ngậm ngùi nghe theo ý của hoàng huynh của mình Diệc vương nói:
- Đệ biết rồi, không cần huynh nói đệ cúng sẽ chăm sóc tốt cho mẫu hậu.
A Tề nghe vậy, đặt tay lên đầu Diệc Vương xoa xoa vài cái rồi nói tiếp:
- Đúng là đệ đệ tốt của ta ngoan lắm, còn nữa việc trong triều nếu có chuyển