Chương 15:
Edit: Dan
Beta: Manh Manh
=========================
Ngụy Hằng quả nhiên đến rất nhanh, thời điểm Hạ Thường An vẫn còn đang suy nghĩ miên man liền nhìn thấy Ngụy Hằng ở phía đối diện đang vẫy tay với cậu.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mới vừa rồi cậu rõ ràng trong lòng có một đống vấn đề muốn hỏi, bây giờ Ngụy Hằng đứng trước mắt cậu, cậu lại cảm thấy một câu cũng khó có thể hỏi ra ngoài.
Hạ Thường An mở cửa xe ngồi vào, Ngụy Hằng cười khởi động xe, hỏi: "Ngày hôm nay thế nào? Em làm sao không những gọi anh tới đón em lại còn muốn anh mau chóng đến? Cách mấy tiếng không gặp đã nhớ anh rồi sao?"
"Mới không có." Hạ Thường An nói, "Em muốn nhanh chóng về nhà sớm, lúc nãy đợi mãi cũng không đợi được xe."
Ngụy Hằng đầy mặt đều viết lên hai chữ không tin, Hạ Thường An nhanh chóng đổi chủ đề: " Ngày hôm nay anh không đi bệnh viện sao?"
"Không đi." Ngụy Hằng trả lời, "Lão thái thái ngày hôm qua mới ra viện, mấy ngày nay phỏng chừng chính là đang ở nhà cùng bọn tỷ muội tố khổ, nói xấu anh đây."
"A?" Hạ Thường An hơi kinh ngạc, "Ngày hôm qua đã xuất viện rồi sao? Tại sao anh không nói cho em biết?" Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Nói cho em làm gì?" Ngụy Hằng liếc mắt nhìn cậu, "Cũng không thiếu một người lao động như em."
"Không phải." Hạ Thường An vội vàng nói, "Xuất viện là chuyện lớn như vậy, em tốt xấu cũng phải đi giúp một chút chuyện chứ? Như vậy cũng quá là không lễ phép."
"Xuất viện được tính là chuyện lớn gì?" Ngụy Hằng không để ý chút nào, "Xe lăn vừa đẩy một cái liền đến nhà. Em không cần lo lắng, anh đã nói với lão thái thái công ty của em có việc không đi được."
"Như vậy sao được?" Hạ Thường An mất hứng, "Anh làm sao có thể tự chủ trương, hỏi cũng không hỏi ý của em?"
Ngụy Hằng nghe ra trong giọng nói của Hạ Thường An có bất mãn, nhanh chóng giải thích: "Không có, anh không phải sợ em trước đây không muốn đi lại cứ miễn cưỡng đi hay sao? Hơn nữa anh cũng không muốn mẹ anh cứ nói em. Với lại, xuất viện thật sự không phải là chuyện lớn gì, mẹ anh một năm phải ra vào viện mấy lần đây, lần này em không đi, lần sau lại đi là tốt rồi."
Hạ Thường An bất mãn mà liếc mắt nhìn hắn: "Nào có ai như anh nguyền rủa mẹ mình nằm viện chứ?"
"Phi phi phi." Ngụy Hằng nhanh chóng phi ba lần, "Miệng anh miệng tiện. Lần này là anh cân nhắc không chu đáo chọc cho em sinh khí. Anh bảo đảm sau này tuyệt đối không như vậy, khẳng định chuyện gì đều phải hỏi qua ý kiến của em, không bao giờ tự chủ trương, có được không?"
Hạ Thường An nhìn hắn cũng sắp buông tay lái để chìa ba ngón lên thề với trời, không thể làm gì khác hơn là nói: "Em cũng không phải sinh khí, chính là cảm thấy ngay cả cái lễ phép cơ bản này mình vẫn không thể làm được. Mẹ anh vốn đã là đối với em không hài lòng, em thật sự không muốn để cho bà ấy càng nhìn em không vừa mắt."
"Là anh sai rồi, thật." Ngụy Hằng lập tức xin lỗi, "Bất quá không lừa em, mẹ anh thật sự không có ý bất mãn với em. Mấy ngày nay em không ghé qua cũng không biết mẹ anh có bao nhiêu ghét bỏ anh, mỗi ngày đều lấy em ra so sánh với anh, đều đem anh châm biếm xuống tới sát mặt đất."
Thấy Hạ Thường An không tin, Ngụy Hằng bổ sung nói: "Mẹ anh chính là miệng rất xấu, chọc người phiền vô cùng, anh cứ như vậy mỗi ngày ở trước mặt bà ấy lắc lư lắc lư, làm cho bà ấy biết đến thanh niên hiện nay đều hết thuốc chữa cỡ nào, mới có thể làm cho bà ấy cảm giác được em rất tốt. Cho nên khoảng thời gian này anh cứ chọc giận bà ấy, qua một thời gian ngắn em đi đến gặp bà, bà khẳng định sẽ nghĩ thế này, ôi chao, tên nhóc này thật không tồi, so với ai kia nhìn vừa mắt hơn rất nhiều. Thấy không? Đây đều là một phần trong kế hoạch của anh."
Hạ Thường An thấy hắn đàng hoàng trịnh trọng, nói ra như thật, bị hắn chọc tức đến kém chút nữa bật cười.
Bị Ngụy Hằng quấy rối như thế, Hạ Thường An một chút tâm tình gì cũng không còn.
Quản hắn đến tột cùng là lúc nào thích mình, dù sao đến bây giờ cũng vẫn còn cảm thấy hắn có điểm không đứng đắn có chút đáng yêu, chính là một tên ngốc bức hàng thật giá thật. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Ăn cơm chưa?" Ngụy Hằng hỏi cậu, "Ăn một bữa cơm rồi mới trở về?"
"Ăn rồi." Hạ Thường An trả lời, "Anh còn chưa ăn, phải không? Nếu không đến cái nhà ở đầu đường Trường An kia ăn một chút?"
"Không cần." Ngụy Hằng nói, "Nhà kia mang món ăn quá chậm, em không ăn thì không cần thiết theo anh đi ăn. Lát nữa anh mua một chút đồ ăn ngoài là được rồi."
"Không sao." Hạ Thường An nói, "Em cũng có thể cùng anh ăn một chút, mấy ngày nay anh toàn ăn đồ ăn trên công ty với bệnh viện, đồ ăn đó đều không thể nào ăn được, vẫn là không nên ăn đồ ăn bên ngoài."
"Em lại thế nữa rồi." Ngụy Hằng nhìn Hạ Thường An liếc mắt một cái, "Ăn rồi cũng đừng cứng rắn chống đỡ ăn cùng anh làm gì, dạ dày của em chính là như thế mới bị em làm hỏng. Ăn thức ăn ngoài cũng có thể ăn được mà, còn không phải đều là nhà bếp làm sao, ở đâu ăn mà không giống nhau."
"Nhưng mà, " Hạ Thường An hỏi, "Trước đây không phải anh đều không ăn thức ăn ngoài hay sao?"
"Có sao?" Ngụy Hằng suy nghĩ một chút, "Đó là bởi vì đồ ăn em làm so với bên ngoài ăn ngon hơn nhiều mà. Hơn nữa mỗi ngày đều cùng những người kia đi xã giao tại quán rượu, đã sớm chán không còn thèm ăn nữa, chỉ có cơm em nấu khiến anh ăn vĩnh viễn không thấy chán."
Hạ Thường An vẫn cho là Ngụy Hằng là ngại thức ăn bên ngoài không sạch sẽ mới không ăn, hiện tại biết được nguyên nhân thật sự, lại nghĩ đến Ngụy Hằng mấy ngày nay đều không có một bữa ăn nào ngon lành, lại cảm thấy có chút áy náy, cùng với một chút đau lòng.
"Nếu không, " Hạ Thường An châm chước mở miệng, "Đêm nay em làm cho anh ăn đi?"
Khóe miệng Ngụy Hằng vểnh lên, "Nhưng mà không phải em nói nơi đó không có