Chương 18:
Edit: Rin
Beta: Manh Manh
=====================================
Hạ Thường An đã đem xe từ trong gara đi ra, dừng ở trước cửa, ngồi ghế phó lái chờ Ngụy Hằng đi ra. Ngụy Hằng mở cửa lên xe, cũng không khởi động xe, chỉ là quay đầu nhìn kỹ Hạ Thường An.
Hạ Thường An bị hắn nhìn đến thất thần, hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngụy Hằng sách một tiếng, khởi động xe, "Em biết tại sao mẹ lại giữ anh lại không?"
Hạ Thường An lắc đầu một cái, "Em không biết."
Ngụy Hằng liếc mắt nhìn cậu: "Mẹ cho phép anh và em ở bên nhau rồi."
"Hả?" Hạ Thường An có chút không tin được, "Tại vì sao vậy?"
"Ai biết." Ngụy Hằng nhún vai một cái, "Nhưng mà đây không phải là chuyện tốt sao, chắc chắn là mẹ anh cảm thấy em và bà đồng bệnh tương liên, sau này nhất định sẽ không tìm em gây phiền toái nữa."
"..." Hạ Thường An nói, "Nhưng nếu không tìm em thì chắc sẽ tìm anh gây sự?"
"Phải để cho bà tìm chứ." Ngụy Hằng không để ý chút nào, "Dù sao cũng phải làm cho bà có chút việc để làm, không thể cứ mãi nhàn rỗi được."
Hạ Thường An cũng không biết nên phản bác làm sao. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Muốn đi chơi đâu không?" Ngụy Hằng hỏi, "Bây giờ còn sớm, về nhà cũng không có chuyện để làm."
Hạ Thường An suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có nơi nào muốn đi, "Không biết."
"Nếu không thì đi xem phim? Em xem thử xem gần đây có bộ nào hay không."
Hạ Thường An mở điện thoại di động ra tìm một lát rồi đưa cho Ngụy Hằng xem thử poster một vài bộ phim nhìn có vẻ hay.
"Em muốn xem bộ nào?" Ngụy Hằng hỏi.
"Em cảm thấy "Đội báo thù siêu năng lực" với "Em vẫn luôn yêu anh" đều ổn." Hạ Thường An nói.
"Nhưng em muốn xem bộ nào hơn?"
"Đều giống nhau mà." Hạ Thường An lại hỏi Ngụy Hằng, "Anh muốn xem cái nào?"
"Anh thì sao cũng được." Ngụy Hằng nói, "Vậy thì xem cái gì mà, cái gì mà yêu anh đi nha."
"Được."
Hạ Thường An nhấn đặt chỗ rồi trả tiền, thời điểm xác nhận mật mã để trả tiền thì cậu dừng lại suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nói: "Thực ra, hình như em muốn xem "Đội báo thù siêu năng lực" hơn."
"Vậy thì xem đi." Ngụy Hằng vui vẻ, "Muốn xem bộ đó tại sao không nói?"
"Anh thật sự không đặc biệt thích bộ nào à?" Hạ Thường An không yên tâm hỏi, "Nếu anh muốn xem bộ phim kia thì em cùng anh xem."
"Thật sự là không có." Ngụy Hằng nói, "Anh chỉ cảm thấy là tên bộ phim đó nghe có vẻ lãng mạn, có thể em sẽ thích. Anh xem cái nào cũng được, thứ duy nhất mà anh thích chỉ có em mà thôi."
Hạ Thường An yên tâm, sau đó vui vẻ mua xong vé xem phim.
"Thật không biết được em nghĩ gì nữa." Ngụy Hằng thở dài, "Đã thích thì sao lại không dám nói?"
"Cũng không phải là không dám nói." Hạ Thường An nói, "Chính là cảm thấy hai bộ phim này đều ổn, nên nếu anh nói anh thích xem bộ nào thì em sẽ cùng anh xem."
"Hạ Thường An." Ngụy Hằng đột nhiên nghiêm túc gọi cậu, "Chúng ta cùng thương lượng chuyện này đi."
"Dạ?" Hạ Thường An ngẩng đầu nhìn hắn, "Chuyện gì?"
"Sau này nếu hai người chúng ta có trong lòng có chuyện gì thì cứ nói ra, đừng lo chuyện này chuyện kia nữa mà cứ nói thẳng ra, đừng có lo lắng nhiều như vậy có được không?" Ngụy Hằng nói, "Nếu không thì lần nào cũng sẽ giống như vừa nãy vậy, anh nhường em, em thì lại nhường anh, kết quả cả hai chúng ta đều chọn thứ mà mình không thích. Bất kể việc gì cũng vậy, đã tiêu tiền rồi thì đừng làm chuyện mà mình không vui. Em nói có đúng không?"
Hạ Thường An gật gật đầu, sau đó lướt lướt điện thoại.
Ngụy Hằng liếc mắt một cái, lấy điện thoại di động của Hạ Thường An "Đừng có vừa ngồi xe vừa chơi điện thoại, dễ say xe lắm."
Hạ Thường An ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng.
Phim mà hai người xem là một bộ phim hành động Hollywood, cho nên mới bắt đầu phim đã xuất hiện một loạt nhân vật, một lời không hợp liền đánh đánh đấm đấm. Ngụy Hằng cảm thấy cả bộ phim là một mớ hỗn lộn, làm hắn đầu óc choáng váng, nhưng hình như Hạ Thường An có vẻ rất thích bộ phim này, ra ngoài rạp chiếu phim còn cùng hắn thảo luận xem tên tóc đỏ kia có phải là nhân vật phản diện không. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Ngụy Hằng thực sự cái gì cũng không biết, đừng nói là màu tóc, đến là nam hay nữ hắn còn không thể phân biệt rõ, không thể làm gì khác hơn là cùng Hạ Thường An lung ta lung tung nói bậy một trận, Hạ Thường An thế mà còn nghiêm túc suy nghĩ lời xem hắn nói có đúng hay không, sau đó còn lấy điện thoại lên mạng tra cứu
Ngụy Hằng xem Hạ Thường An cúi đầu nghiêm túc đánh chữ, cảm thấy rất thú vị, "Anh cứ tưởng là em không thích thể loại phim đánh đánh giết giết này chứ."
"Không có nha." Hạ Thường An cũng không ngẩng đầu lên, "Em cảm thấy đáng nhau như vậy rất là hay, còn ngầu nữa."
Ngụy Hằng cảm thấy được chính mình thật sự không thể hiểu nổi Hạ Thường An. Rõ ràng là sống chung cùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng nếu hỏi hắn Hạ Thường An thích ăn cái gì, xem phim gì, thích idol nào, thích màu gì,... thì đến một cái hắn cũng không trả lời được.
Ngụy Hằng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho thư ký.
"Tiểu Dương, có phải lần trước cậu gửi vào nhóm wechat một bài kiểm tra tính cách gì đó không? Cô có thể gửi lại cho tôi không?"
Thư ký Dương đang cùng nhóm bạn thân tán gẫu, sau khi xem xong tin nhắn của Ngụy Hằng thì bị dọa cho quăng luôn điện thoại xuống dưới đất.
Cái gì? Lần trước là cô không cẩn thận đã gửi bài kiểm tra đó cho giám đốc Ngụy sao???!!!
Thư ký Dương đau khổ nhặt điện thoại lên, nơm nớp lo sợ mà lục lại tin nhắn đó rồi gửi lại cho Ngụy Hằng.
"Là cái này sao, giám đốc Ngụy?"
"Ừ."
Thư ký Dương bị Ngụy Hằng "Ừ" một cái sợ đến cả người run rẩy, không biết nên giải thích thế nào cho hành vi làm việc riêng trong giờ làm việc của mình, lại thấy Ngụy Hằng gửi một cái tin lại đây.
"Cô còn bài kiểm tra nào tương tự như vậy không? Chính là kiểu kiểm tra một người xem người đó thích gì..."
"Có ạ, ngài chờ một chút."
Dương thư ký không biết rốt cục ý Ngụy Hằng là gì, nhưng nỗi sợ hãi với cấp trên trời sinh khiến cho cô nàng cấp tốc lục lọi tư tàng bản thân, vắt kiệt trí não. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Thư ký Dương ôm điện thoại di động lòng run sợ đợi nửa ngày thì nhìn thấy tin nhắn Ngụy Hằng "Ừ, cảm ơn [ icon mỉm cười ] "
Xong rồi.
Thư ký Dương tuyệt vọng nhìn cái icon mỉm cười kia, khóe mắt phảng phất có một giọt lệ xẹt qua.
Không biết Ngụy Hằng bị gì mà cứ quấn lấy Hạ Thường An bắt cậu làm bài kiểm tra cả một buổi trưa, cứ liên tục kiểm tra những vấn đề kì quái. Hạ Thường An ban đầu cũng chăm chú nghiêm túc trả lời, nhưng sau đó bị hắn hỏi phiền, liền bắt đầu một mạch nói lung tung.
Ngay cả lúc ăn cơm Ngụy Hằng cũng không để điện thoại di động xuống, nghiêm trang hỏi: "Em có cảm thấy mình rất tùy hứng không?"
"... Không."
"Em có cảm thấy phụ nữ nên khiến cho đàn ông cưng chiều không?"
"..."
Ngụy Hằng đột nhiên phản ứng lại, "Không đúng không đúng, cái vấn đề này không được, đổi lại một chút. Ừm... Em cảm thấy chính mình bây giờ có cần phải thay đổi gì không?"
"..." Hạ Thường An buông đũa xuống, "Anh là đang ám chỉ em cái gì sao?"
"Hả?" Ngụy Hằng cuối cùng cũng ngừng nhìn vào điện thoại, "Không có."
"Không có thì mau ăn cơm." Hạ Thường An tức giận nói,