Chương 4: Chiến trường của Ngụy lưu manh và thiến niên Tiểu Trản
Edit: Dan
Beta: Manh Manh
------------------------------------------------------------
Thấy tâm hồn Hạ Thường An lại không biết đã ngao du đến tận nơi nào, Ngụy Hằng bất đắc dĩ thở dài, nhéo một cái trên mặt cậu.
Hạ Thường An hô lên một tiếng đau đớn, phục hồi tinh thần lại, Ngụy Hằng chống đầu nhìn cậu, khóe miệng nhấc lên một nụ cười bỉ ổi quen thuộc.
Ngụy Hằng sờ sờ hai bên má bị anh nhéo có chút đỏ lên của Hạ Thường An, cúi đầu hôn một cái. Hạ Thường An ngơ ngác sửng sốt, cảm giác tim lại đập lên rộn ràng.
"Em thừa nhận đi." Ngụy Hằng ôm Hạ Thường An vào lòng, lồng ngực trần trụi của hai người dán vào nhau, Ngụy Hằng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng tần suất chấn động không bình thường trong lồng ngực Hạ Thường An, " Không phải vì em không có cảm giác đối với tôi nên mới nói chia tay. Vậy thì vì cái gì? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai với em?". Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Hạ Thường An nhắm mắt, mặt chôn ở cần cổ Ngụy Hằng, trên chóp mũi thoang thoảng mùi nước hoa mơ hồ của nam nhân.
"Em mệt mỏi." Hạ Thường An trầm mặc một hồi, rốt cục mở miệng nói, "Em quá mệt mỏi rồi, Ngụy Hằng."
"Hả?"
Ngụy Hằng có chút không rõ, muốn nâng đầu Hạ Thường An lên, Hạ Thường An lại càng liều mạng vùi đầu, không chịu nhìn mặt hắn. Ngụy Hằng đang định tiếp tục hỏi, ngoài cửa liền truyền đến một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.
"Anh! Anh! Anh đâu rồi? Anh ơi!"
"Tiểu Trản?"
Hạ Thường An vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, nhặt quần áo từ dưới đất nhanh chóng mặc lên người, vừa mặc vừa giục Ngụy Hằng, người đang trần chuộng nằm ngông nghênh trên giường.
"Tiểu Trản đến, anh mau đứng lên mặc quần áo vào, nếu như bị Tiểu Trản thấy được còn ra cái dạng gì nữa?"
"Anh thành cái dạng gì?" Ngụy Hằng lười biếng nói, "Anh là người yêu của anh trai nó, vốn là nên có bộ dạng này."
Hạ Thường An nhặt phần quần áo còn lại, một mạch ném mạnh lên người Ngụy Hằng, lườm anh một cái, quay người chạy đi mở cửa cho Nghiễm Trản.
Ngụy Hằng cơ hồ chưa từng bị Hạ Thường An trừng như vậy, từ trên giường đứng lên, một bên mặc quần một bên không biết có tư vị gì mà đứng tại chỗ.
Hạ Thường An mở cửa ra, ngoài cửa một thiếu niên thở hổn hển, sắc mặt mang theo vài phần sốt ruột.
Hạ Thường An xoa xoa mồ hôi trên gáy thiếu niên: "Làm sao mà chảy nhiều mồ hôi như vậy? Em một đường chạy đến đây hay sao?"
"Dĩ nhiên!" Nghiễm Trản dùng tay áo lung tung lau ở trên mặt vài cái, "Anh còn nói sao! Anh xưa nay chưa bao giờ đến muộn, nhưng ngày hôm nay em chờ thật lâu anh cũng không xuất hiện, gọi điện thoại cho anh cũng không thấy bắt máy khiến cho em vội gần chết, còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện đấy."
"Anh thì có thể xảy ra chuyện gì nha?" Hạ Thường An đưa Nghiễm Trản vào phòng ngồi xuống, "Anh sai rồi, có việc không đi được cũng không có thông báo cho em"
"Đương nhiên là anh sai rồi!" Nghiễm Trản la hét, "Anh, sao anh có thể như vậy, mới khen anh không bao giờ đến muộn, đảo mắt liền bị anh cho leo cây. Em đợi anh một tiếng đồng hồ, một chút vừng* cũng chưa ăn liền chạy tới tìm anh."
*Chắc ý bản là vừng rắc trên tôm hùm cay ấy~~~
"Anh sai rồi anh sai rồi." Hạ Thường An đưa cho Nghiễm Trản một chén nước, luôn mồm xin lỗi, "Anh sẽ không thế nữa. Bây giờ anh với em cùng đi ăn có được không? Mời em ăn năm cân tôm hùm luôn." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Em như vậy mà còn có thể ra ngoài hay sao?" Ngụy Hằng từ phòng ngủ đi ra, chậm rãi cài lại nút áo sơ mi, "Huống hồ mùa này vốn không phải mùa tôm hùm, nếu em không muốn bị đau mông thì đừng có đi theo nó làm bậy."
"Cái gì mà theo tôi làm bậy?" Nghiễm Trản bất mãn mà nói, "Đêm nay anh của tôi không đến được là do anh đúng không? Không phải anh với anh tôi chia tay rồi sao, bây giờ ở ỳ chỗ này làm gì?"
"Anh của cậu không nỡ chia tay với tôi." Ngụy Hằng đi tới bên người Hạ Thường An, ý vị thâm trường xoa xoa cái mông của cậu, "Không đi tắm sao? Không thấy khó chịu?"
Hạ Thường An giống như bị điện giật mà né tránh tay Ngụy Hằng. Phía sau cậu vẫn chưa thanh lý, hiện tại bên trong quần lót còn đang dính nhơm nhớp ẩm ướt loạn một đoàn. Ngụy Hằng sờ như thế, lại có dòng chất lỏng chảy ra, làm cho cậu không tự chủ được mà kẹp chặt mông.
"Anh đừng có táy máy tay chân với anh trai tôi!" Nghiễm Trản đứng lên, đem Hạ Thường An kéo đến bên cạnh mình, quay đầu tức giận nói, "Có chuyện gì xảy ra? Không phải hôm qua anh nói với em là anh đã chia tay hắn rồi à? Tại sao bây giờ hắn lại ở đây? Anh bởi vì hắn mà thất hẹn với em sao?! Anh là đang muốn chọc điên em hay sao?!"
Không biết tại sao, Nghiễm Trản cùng Ngụy Hằng ngay từ lần thứ đầu gặp mặt đã vô cùng không hợp, mỗi lần gặp gỡ đều không thể không nói móc lẫn nhau, đối chọi gay gắt. Ngày hôm qua cậu nhất thời không cẩn thận, lỡ miệng nói cho Nghiễm Trản biết cậu và Ngụy Hằng đã chia tay, Nghiễm Trản hưng phấn nhất định muốn kéo cậu đến ăn một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng. Hiện tại hai người gặp mặt, bầu không khí quả thực liền biến thành giương cung bạt kiếm.
Hạ Thường An có chút đau đầu, cố nén cảm giác khó chịu nơi hậu huyệt đem Ngụy Hằng đẩy hướng ra cửa, "Mặc tốt quần áo rồi thì đi ngay đi, tôi còn có việc sẽ không tiễn anh."
"Tại sao anh phải đi?" Ngụy Hằng cau mày, "Thế còn tên nhóc thúi này? Tại sao nó không phải đi?"
"Anh nói ai là tên nhóc thúi?" Nghiễm Trản tức đến giơ chân, "Anh cái lão già này! Đương nhiên là anh nên cút đi!"
Hạ Thường An bị bọn họ ồn ào đến nhức cả đầu, mở cửa liền muốn đem Ngụy Hằng nhét ra ngoài. Ngụy Hằng chống đỡ ở khuông cửa, vừa định nói lại vài câu, quay đầu thoáng nhìn sắc mặt của Hạ Thường An, lòng mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là thuận thế đi ra ngoài cửa, dặn dò một câu: "Em cũng nên đi nghỉ ngơi đi, không nên lưu nó lại quá muộn."
Hạ Thường An gật gật đầu, đóng cửa lại.
Ngụy Hằng xuống lầu ngồi vào trong xe, lúc này mới nhớ tới việc anh hôm nay đến là muốn đòi câu giải thích từ Hạ Thường An thuận tiện đem người đón về. Thật không nghĩ đến chính sự đều không thành, trái lại mơ mơ hồ hồ liền bị đuổi ra khỏi nhà. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Ngụy Hằng giơ tay nhìn đồng hồ, lại nghĩ tới khuôn mặt uể oải trước khi đóng cửa của Hạ Thường An, một mặt buồn bực mà xoay