“Bất luận ra sao, hay là trước cứ hỏi lại người tài xế kia.” Đường Tín nói.Tạ Kỷ Bạch gật đầu.Đường Tín nói: “Tôi đi tìm người tài xế kia, cậu trấn giữ ở chỗ này , vạn nhất chỗ Trần Diễm Thải xảy ra chuyện, cậu còn có thể ứng phó.”Hiện tại ít người, Tạ Kỷ Bạch đích xác không nên rời đi.Đường Tín một mình đi tìm tài xế kia.Tài xế ngày hôm nay làm ca đêm, Đường Tín đi taxi tới công ty tìm hắn, công ty liên hệ với tài xế kia, gọi tài xế tới.Cứ chạy đi chạy lại nhiều lần như thế, hơn nữa hiện tại đã sớm hửng đông, mắt thấy trời sắp sáng.Tài xế bị gọi trở về, hiển nhiên không hiểu ra sao, nói: “Cậu cũng là cảnh sát? Tại sao lại tìm tôi? Bởi vì chuyện lần trước à?”Đường Tín cho hắn ta xem giấy chứng minh, nói: “Ngày hôm nay có phải anh đã gặp một vị khách như thế này không?”Đường Tín lấy điện thoại ra cho hắn ta xem, bên trong có hình ảnh bóng lưng của người đàn ông mặc áo gió màu xám.Tài xế vừa nhìn, lập tức nói rằng: “Gặp qua gặp qua, đúng là có vị khách như vậy.”Tài xế nói rất chắc chắn: “Tôi nhận được một đơn đặt hàng, hẹn đúng giờ đó thì tới cửa rạp chiếu phim chờ.
Tôi đến đúng giờ, thì có một người đàn ông mặc áo gió màu xám như thế lên xe, sau đó hắn ta nói với tôi muốn ra khỏi thành.
Đã là buổi đêm, tôi cũng không quá muốn ra khỏi thành, nhưng mà đã nhận từ lúc sáng sớm, không thể từ chối.
Tôi lái xe đi về phía trước, nhưng mà đi chưa được năm trăm mét, hắn ta bỗng nhiên nói quẹo phải dừng xe.”“Quẹo phải dừng xe?” Đường Tín nhíu mày.Tài xế gật đầu, nói: “Đúng, tôi lúc đó rất khó chịu.
Đạp phanh một cái, cũng may là buổi tối, nếu như là ban ngày thì không thể nào dừng lại được.
Người kia móc ra tờ một trăm đồng, tôi còn đang tìm tiền thối, hắn ta đã xuống đi xa, chớp mắt một cái thfi không thấy thân ảnh đâu nữa, thật giống như là gặp ma vậy.”Tài xế nói có chút huyễn hoặc, Đường Tín cũng không tin có ma, thế nhưng nháy mắt không thấy, đích xác làm cho người khác cảm giác vừa kì quái vừa nghi ngờ.Đường Tín khiến công ty taxi điều tra lộ tuyến tối nay của chiếc xe taxi, còn cả đơn đặt hàng và thời gian.Tài xế xe taxi cũng không nói dối, có đơn đặt hàng ở cửa rạp chiếu phim, đích xác chỉ đi một lúc thì dừng lại.
Sau hai phút, tài xế taxi nhận khách thứ hai, là một vị khách muốn đi sân bay.Đường Tín nhớ kỹ đường đi, chuẩn bị lúc trở về khiến Tạ Kỷ Bạch điều tra lấy về video giám sát của đoạn đường đó.Đường Tín chợt nhớ tới cái gì hỏi: “Hỏi anh chuyện này.
Người đàn ông mặc áo gió màu xám đó, trên cổ áo có một chiếc kim cài áo hình con quạ đang giương cánh hay không?”“Quạ đen gì?” Tài xế xe taxi nói: “Chưa thấy qua, nhất định là không có.
Hắn ta vào hôm trời nắng nóng mà bao kín như thế, tôi có nhìn nhiều một chút, cổ áo không có gì cả.”Đường Tín nhíu, lẽ nào lúc đó Lâm Nhạc Điềm cầm trong tay gì đó hay quạ đen lĩnh châm?Chẳng lẽ người đàn ông mặc áo gió màu xám đưa kim cài áo cho Lâm Nhạc Điềm?Một cái kim cài áo, có ý nghĩa gì?Nhưng mà Lâm Nhạc Điềm giấu kim cài áo ấy rồi.Đường Tín vội vã từ trong công ty xe taxi đi ra, sau đó lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi cho Tạ Kỷ Bạch.
Nhưng mà điện thoại của anh lại vang lên trước, là Tạ Kỷ Bạch gọi tới.“Đội…”Đường Tín vừa mở miệng đã bị đánh gãy, Tạ Kỷ Bạch trầm giọng nói rằng: “Đường pháp y, đến bệnh viện, lập tức! Lâm Nhạc Điềm xảy ra chuyện.”Đường Tín sắc mặt thay đổi, tắt điện thoại lập tức chạy hướng bệnh viện.Lâm Nhạc Điềm xảy ra chuyện, đã ở trong phòng cấp cứu.Tạ Kỷ Bạch và Trần Diễm Thải đều ở đây, còn có Trần Vạn Đình, thoạt nhìn là vừa mới chạy tới.Trần Vạn Đình giống như Đường Tín, còn không biết chuyện gì xảy ra.Trần Vạn Đình nói: “Chuyện gì xảy ra?”Trần Diễm Thải nói: “Em cũng không biết, Lâm Nhạc Điềm rất đáng nghi cũng không chịu phối hợp, cô ta vẫn không mở miệng, em hỏi cái gì cũng không nói.
Sau đó cô ta bỗng nhiên đứng dậy bất thường, sắc mặt rất xấu, bỗng nhiên bắt đầu co quắp nôn mửa, em lúc đó cũng luống cuống.”Tạ Kỷ Bạch lúc đó ở bên ngoài, nghe được động tĩnh lập tức đi vào kiểm tra, phát hiện tình hình của Lâm Nhạc Điềm không ổn, thậm chí xuất hiện triệu chứng sốc, lập tức đưa vào bệnh viện.Đường Tín đem chuyện vừa mới hỏi ở công ti taxi kể cho bọn họ một lần, còn đem chuyện chiếc kim cài áo hình con quạ giương cánh nói cho bọn họ.“Kim cài áo hình con quạ?” Tạ Kỷ Bạch nhíu.Bởi vì Lâm Nhạc Điềm vào phòng cấp cứu, cho nên hiện tại toàn bộ mọi thứ của cô ta đều ở chỗ này, không có bất kỳ kim cài áo hình con quạ nào.“Kỳ quái, chẳng lẽ không đúng?” Đường Tín nói.Đường Tín nhíu mày, bỗng nhiên ngẩn ra, hỏi: “Trần Diễm Thải, cô lúc nãy nói cô ta có triệu chứng gì?”Trần Diễm Thải rất nhanh mở miệng, nhưng mà Đường Tín cũng không phải thực sự muốn hỏi cô, anh hình như chỉ là muốn xác nhận một chút, tiếp tục nói: “Có thể là trúng độc kim loại nặng.”“Trúng độc kim loại nặng?” Tạ Kỷ Bạch kinh ngạc nói.Đường Tín nói: ” Cái kim cài áo hình con quạ kia…”“Cậu nói, cô ta nuốt?” Trần Vạn Đình khó tin há to mồm.Rất nhanh, Lưu Trí Huy và Tần Tục cũng chạy tới, sau khi hỏi rõ tình huống đều nói không ra lời, đứng ở bên ngoài chờ.Mùi nước khử trùng ở bệnh viện khiến Tạ Kỷ Bạch khó chịu, cậu rất ghét mùi này, chỉ ngửi chút xíu cũng khiến toàn thân nổi da gà, thậm chí cháng váng đầu khó chịu muốn ói.
Cậu nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, cùng đợi tình hình trong phòng cấp cứu.Lúc đèn phòng cấp cứu sáng lên, mọi người cũng không phải chờ lâu, bác sĩ và y tá lập tức đi ra.Lưu Trí Huy là người thứ nhất không bình tĩnh được, vừa gặp liền hỏi: “Bác sĩ, thế nào?”Bác sĩ lắc đầu, Lưu Trí Huy thoáng cái ngây ngẩn cả người.Trúng độc kim loại nặng, suy đoán giống hệt Đường Tín.
Là nuốt vào kim loại nặng cực độc, chỉ một khắc là có thể chí mạng, nhưng mà cô ta nuốt vào lâu hơn so với một hai khắc nhiều lắm.Lâm Nhạc Điềm…Lâm Nhạc Điềm cũng đã sớm chết.Phải nói là Lưu Huỳnh Bối.Cô ta đã không còn hít thở, bị nhận định tử vong, yên lặng nằm.
Lúc này lớp trang điểm đậm trên mặt cô ta đã sớ bị xóa hết, lộ ra khuôn mặt vốn có của cô, sắc mặt cô xám trắng, bởi vì trúng độc kim loại nặng, chết có chút đáng sợ.Bỏ đi lớp trang điểm lòe loẹt, Lưu Huỳnh Bối tựa hồ khôi phục thành một người tối tăm và tự to, cùng với Lâm Nhạc Điềm mà mấy ngày hôm nay bọn họ gặp hình như căn bản không phải một người.Trần Vạn Đình mang người tới nhà Lâm Nhạc Điềm, tước chiêm cưu sào Lưu Huỳnh Bối [1] , ở lại chỗ này đã nhiều ngày.[1] Tước chiêm cưu sào: dựa theo thành ngữ cưu chiêm thước sào, chim quyên hoặc chim ngói không biết làm tổ chiếm đoạt tổ của chim khách.
Thành ngữ ý chỉ kẻ chiếm đoạt nhà ở hoặc vị trí của