Tạ Kỷ Bạch nói xong, đội trưởng đội A dưới lầu triệt để trầm mặc, cũng không nghĩ ra cái gì để phản bác.Tạ Kỷ Bạch nói rất đúng.Tên hung thủ để lại cuốn tiểu thuyết kia, hắn phải là một người rất thông minh rất bác học, từ trong mỗi một quyển tiểu thuyết của hắn ta đều có thể nhìn ra, hắn ta không chỉ là hành văn tốt, sẽ phủ lên sẽ kể chuyện, càng hiểu được phương thức giết người khéo léo nhất .Nhưng tên cướp trên lầu kia, hiển nhiên chỉ là một kẻ thiếu hiểu biết bị cảm xúc thống khổ, phẫn nộ, táo bạo và sợ hãi xông vào não mà thôi.Tên cướp kia bắt một người phụ nữ làm con tin, hắn dùng cánh tay phải hung hăng siết lấy cổ người phụ nữ, trong tay phải cầm một con dao hoa quả, đặt ở cạnh gáy của người phụ nữ, lấy cái này uy hiếp người phụ nữ và thanh tra.Thế nhưng hắn ta hiển nhiên phạm một rất sai lầm lớn, dáng cầm dao bắt cóc như vậy, có thể khiến đầu nhọn chỉ hướng vào cổ họng tên cướp.Lúc này, chỉ cần con tin có đủ bình tĩnh và thông mình, tìm đúng thời cơ, cố sức đánh vào cùi chỏ tên cướp, là có thể dễ dàng dùng con dao này, đâm vào cổ họng tên cướp.Tạ Kỷ Bạch nói xong, đội trưởng đội A ở dưới lầu trầm mặc, thế nhưng cách Tạ Kỷ Bạch khoảng hai thước, cái tên kho bạc di động kia lại cười một tiếng.Người đàn ông này lớn lên vốn cũng rất đẹp trai, lúc cười, nhất là đôi mắt rất đẹp, hình như từ khi sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa như vậy.Người đàn ông thấy Tạ Kỷ Bạch giương mắt nhìn mình, giơ tay lên một cái tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Tôi không phải cố ý, chẳng qua là cảm thấy, đội trưởng đội A thật… Hài hước.”Tạ Kỷ Bạch chỉ nhìn anh ta một cái, cũng không định tiếp tục nói chuyện với anh ta, hỏi một thanh tra bên cạnh: “Chuyên gia đàm phán lúc nào tới?”“Lập tức, hẳn là còn năm phút đồng hồ.” Cảnh sát điều tra trả lời ngay.Ngón tay mang găng tay trắng của Tạ Kỷ Bạch khép lại rồi mở ra, nói: “Cảm xúc của tên cướp kia không ổn định, sợ rằng năm phút đồng hồ không kịp.”Cảnh sát điều tra nghe cậu vừa nói như vậy, đều căng thẳng, bất quá bọn họ không ai dám tùy tiện đi vào, bọn họ cũng không phải chuyên gia tâm lý, đi vào có lẽ sẽ khiến sự việc càng gay go hơn.Kho bạc di động kia lúc này mỉm cười, có vẻ vừa thân sĩ vừa khéo léo, nói rằng: “Như vậy năm phút đồng hồ, tôi có thể đi vào, bám trụ tên cướp.”“Đường Tín, anh không phải là chuyên gia tâm lý.” Tạ Kỷ Bạch nhìn người đàn ông, ánh mắt bình tĩnh, nhưng rất rõ ràng nói cho đối phương biết, bản thân mình không tín nhiệm anh.Đường Tín có chút kinh ngạc Tạ Kỷ Bạch biết tên của anh, dù sao hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Đường Tín nghĩ, nếu như mình trước đây có quen biết một mỹ nhân khiến kẻ khác kinh diễm như vậy, nhất định sẽ nhớ rất rõ ràng, làm sao có thể quên được.Đường Tín nhìn Tạ Kỷ Bạch từ trên xuống dưới, nhìn bao tay trắng tinh không dính một hạt bụi, nhịn không được hơi nhếch miệng, cười đến ý tứ sâu xa.Đây là một người đàn ông cẩn thận và sạch sẽ tới mức làm cho người khác muốn vẩy bẩn cậu.Tạ Kỷ Bạch nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Đường Tín, thì mở miệng, nói: “Anh là pháp y, hiện ở bên trong không có thi thể cần anh làm việc.
Huống hồ, một người vừa mới chuyển đến đã đi muộn, khiến tôi làm sao tín nhiệm được?”Đường Tín không bởi vì bị cậu nói mà cảm thấy thẹn, giơ lên tay trái nhìn liếc qua chiếc đồng hồ đắt tiền, nói: “Nửa phút, đội phó.”Tạ Kỷ Bạch sắc mặt thoáng đổi, cậu không kịp nói, Đường Tín đã cởi cúc âu phục, sau đó động tác thành thạo lại phóng khoáng cởi âu phục ra, sau đó khoác lên trên vai Tạ Kỷ Bạch.Lúc này Đường Tín chỉ mặc áo sơ mi trắng, trong túi áo sơ mi trắng lộ ra một mảnh giấy được gấp chỉnh tề, chỉ lộ ra một chút.
Áo sơ mi trắng chỉnh tề và quần âu phục màu đen, trái lại khiến anh có vẻ nghiêm túc không ít.Trong lúc Tạ Kỷ Bạch đang sững sờ anh liền đi vào trong phòng, bước đi vững vàng, không chút nào nóng nảy.Tạ Kỷ Bạch phản ứng chậm một nhịp, nghiêng đầu nhìn âu phục khoát lên trên bả vai mình, sắc mặt có chút tái xanh, lập tức ngả người một cái, khiến âu phục rơi trên mặt đất, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút.“Đội phó, anh ta, anh ta không mang tai nghe, cũng không có cầm súng!” Thanh tra ở một bên cũng choáng váng, mãi sau mới nói.Đường Tín đi quá phóng khoáng, căn bản không mang theo các đồ dùng dự phòng.
Anh cũng vừa mới tới nhậm chức, còn chưa kịp báo cáo chức pháp y, cho nên không khả năng có súng bên người.Tạ Kỷ Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, còn bốn phút, mong rằng chuyên gia đàm phán có thể tới đúng giờ, thậm chí là nhanh hơn một chút.
Nếu không trong bốn phút này, cũng đủ khiến tên cướp kia chém Đường Tín và con tin hơn mười dao lên người.Chỉ là không đợi chuyên gia đàm phán chạy tới, đội viên của đội A đã nhận được lệnh, xông lên lầu, đem tên cướp bị Đường Tín đồng chế phục mang đi.Đường Tín đi tới, thoạt nhìn vẫn rất phóng khoáng tự tin như vậy, chỉnh sửa lại tay áo có hơi lộn xộn, đi tới bên người Tạ Kỷ Bạch, nói: “Đội phó, cậu bây giờ có tin tưởng tôi chút nào không?”Tạ Kỷ Bạch nghiêm túc nhìn anh một cái, nói: “Anh có chút làm tôi kinh ngạc.”Đường Tín nghe xong lời này, trái lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt của anh có chút khoa trương, nhưng mà trong nội tâm thật ra còn khoa trương hơn.Đường Tín nói: “Cậu cũng làm cho tôi kinh ngạc.”Anh cho rằng Tạ Kỷ Bạch, phải là một cố chấp, rất khó ở chung.
Nhưng mà không nghĩ tới hóa ra lại thẳng thắn bất ngờ, đôi mắt sạch sẽ trong sáng, thật sự là quá xứng với đôi bao tay trắng của cậu.Đường Tín từ trong tay của thanh tra khác nhận lấy áo khoác âu phục, sau đó đi xuống lầu cùng Tạ Kỷ Bạch.
Nhịn không được hỏi: “Đội phó, chúng ta trước đây có quen không? Cậu làm sao biết tôi là ai?”“Không biết.” Tạ Kỷ Bạch bước chậm lại, giơ tay lên rút một cái, một tờ giấy chỉnh tề trong túi áo sơ mi của Đường lộ ra, nói: “Lệnh triệu tập.
Ngày hôm nay trong cục chỉ có tổ C Tổ điều tra đặc biệt có nhân viên được điều đến, mà vào lúc sáng sớm, ngoại trừ pháp y Đường Tín ra, tôi đã gặp toàn bộ đội viên rồi.”Đường Tín hiểu ra, cười một cái nói: “Xin lỗi đội phó, tôi vừa xuống phi cơ, có phần không biết đường, cho nên đến muộn.”Tạ Kỷ Bạch gật đầu, nói: “Trở về cục lại nói.”Đường Tín nhìn bóng lưng thẳng đứng của Tạ Kỷ Bạch, nghĩ anh hình như càng ngày càng có hứng thú với người đàn ông vừa mới gặp này.Kỳ thực vừa rồi, hai người lần đầu tiên gặp mặt, không chỉ Tạ Kỷ Bạch nhận ra Đường Tín, Đường Tín cũng nhận ra Tạ Kỷ Bạch, nếu không cũng sẽ không gọi cậu là đội phó.Đường Tín trước khi có giấy triệu tập, có nghe nói, bên trong cục có một người tên Tạ Kỷ Bạch, tuổi còn trẻ, thông minh, quyết đoán, để cho anh cảm giác hứng thú là, có người nói dáng vẻ thật làm cho người khác kinh diễm.Gương mặt có thể để cho Đường Tín kinh diễm, Đường Tín đã lâu chưa từng thấy qua, nhưng mà không chỉ khuôn mặt của Tạ Kỷ Bạch khiến anh kinh ngạc .Tên cướp bị mang đi, vụ án bắt cóc khép lại, thế nhưng vụ án của Tạ Kỷ Bạch bọn họ, căn bản là chưa chính thức bắt đầu.Đội C thu đội, mọi người trở về trong cục, lần này toàn bộ mọi người đều có mặt, pháp