Tạ Kỷ Bạch nói: “Chị đem danh sách quen biết chung của hai nạn nhân cũng gửi cho tôi một phần.”“À à, được.” Trần Diễm Thải nói.Đường Tín nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Còn chưa tới giờ làm việc, tôi đi mua đồ ăn sáng.”Đường Tín đi mua đồ ăn sáng, trong phòng làm việc chỉ còn lại Trần Diễm Thải và Tạ Kỷ Bạch.
Trần Diễm Thải lập tức thần thần bí bí tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Bạch, Đường pháp y thoạt nhìn rất tinh thần tốt hơn nhiều, cậu làm gì thế?”Tạ Kỷ Bạch không nói chuyện, Trần Diễm Thải nói: “Thật keo kiệt, cũng không hỏi thăm mấy vấn đề XX.
A, tôi biết rồi, lẽ nào lẽ nào…”Tạ Kỷ Bạch: “…”Trần Diễm Thải một người lải nhà lải nhải, vẻ mặt hưng phấn ôm khuôn mặt đầy thỏa mãn rời đi.Tạ Kỷ Bạch hoàn toàn không biết trong đầu cô lại suy nghĩ cái gì…Lúc Đường Tín đồ ăn sáng về gặp Lưu Trí Huy và Tần Tục, như thường ngày, chào hỏi rồi cùng nhau vào phòng làm việc.Bọn họ sau khi vào cửa, Trần Vạn Đình đã ở trong phòng làm việc, Tạ Kỷ Bạch đã một mình nói cho anh, nói rõ chuyện của Đường Tín.
Tuy rằng thực sự không muốn nói chuyện này có dính dáng đến Đường Tín, nhưng mà có liên quan tới vụ án, không thể không nói.Trần Vạn Đình có chút kinh ngạc, giờ mới hiểu được tại sao Đường Tín lại mất bình tĩnh như vậy.Cũng đã đến giờ làm việc, mọi người đều ăn xong đồ ăn sáng, Trần Vạn Đình lúc này mới bảo bọn họ vào phòng hội nghị họp.Ảnh chụp trên bảng đen trong phòng hội nghị đã được đổi thành vụ án mới, đã dán đầy.
Ở giữa là tấm ảnh người chết đầy máu me, hai bên là ảnh về các loại vật chứng, còn có ảnh chụp của những người có liên quan tới người chết.Trần Vạn Đình nói: “Ngày hôm qua Lưu Trí Huy và Tần Tục đi điều tra những người có tiếp xúc với hai nạn nhân.”Nạn nhân thứ nhất là bác sĩ tâm lý, nạn nhân thứ hai là bệnh nhân của cô.
Hai người kia bản thân đã có quan hệ, cho nên những người quen chung của hai nạn nhân không ít, đa số là những người thuộc phòng khám bệnh đó.
Nhưng những người trong danh sách không có chứng cứ ngoại phạm, cũng không có nhiều lắm.Lần đầu tiên xảy ra vụ án là đêm khuya, lần thứ xảy ra vào buổi sáng, không có chứng cứ ngoại phạm gồm có ba người, hai nam một nữ.Trần Vạn Đình nói: “Đầu tiên, người thứ nhất không có chứng cứ ngoại phạm chính là đồng sự của Trương Linh Hoa tên Phạm Dĩnh.”Phạm Dĩnh là đồng sự của Trương Linh Hoa, tốt nghiệp cùng một trường, có người nói trước đây vẫn là bạn bè thân thiến.
Nhưng mà một tuồng kịch xảy ra, cậu trai mà Phạm Dĩnh thích lại thích Trương Linh Hoa, tình cảm chị em thân thiết của hai người lập tức tan vỡ.Nhưng mà theo em trai của Trương Linh Hoa Trương Khải Lương nói, Trương Linh Hoa hình như cũng không thích cậu trai kia, cũng chưa có gặp gỡ.Sau đó Trương Linh Hoa và Phạm Dĩnh đến làm việc cùng một nơi, mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng mà gặp mặt cũng không chào hỏi.
Các đồng nghiệp đều biết, hai người kia quan hệ vô cùng không xong.Phạm Dĩnh quen biết Trương Linh Hoa, cũng quen biết nạn nhân thứ hai.
Bởi vì Phạm Dĩnh rất ghét Trương Linh Hoa, cho nên bình thường cũng sẽ hay cướp đoạt bệnh nhân của cô.
Phạm Dĩnh cũng phụ đạo tâm lý cho nạn nhân thứ hai vài lần.Lúc hai nạn nhân gặp chuyện, Phạm Dĩnh không có chứng cớ ngoại phạm.
Ngày Trương Linh Hoa chết, Phạm Dĩnh nói mình ngủ ở nhà, thế nhưng không có ai chứng minh cho.
Sáng ngày hôm sau, cô vốn nên đi làm, nhưng mà lại gọi điện tới xin nghỉ, cáo ốm một người ở nhà, cũng không có ai có thể làm chứng cho cô.Lưu Trí Huy nói: “Phạm Dĩnh rất kỳ quái, lúc chúng tôi tìm được cô ta hỏi chuyện, cô ta thoạt nhìn rất lo lắng, hình như sợ hãi.”Tần Tục gật đầu.Trần Diễm Thải nâng má nói: “Phạm Dĩnh có động cơ giết người, cũng không có nhân cứ ngoại phạm, hơn nữa thái độ của cô ta rất khác lạ.”Lưu Trí Huy nói: “Đúng.”Tạ Kỷ Bạch hỏi: “Còn có hai nghi phạm nữa?”Nghi phạm thứ hai, chính là cậu bé xinh đẹp mà lần trước Trần Diễm Thải nói đến.
Cậu bé nhìn qua giống một học sinh, thế nhưng cậu ta nói là đang đi làm rồi, tên cậu bé này là Tần An.Tần An cũng là bệnh nhân của Trương Linh Hoa, thời gian tới làm cố vấn so với nạn nhân thứ hai gần giống nhau, cho nên gặp qua vài lần coi như là biết, từng có nói chuyện với nhau.Tần An cũng không có chứng cứ ngoại phạm, cậu ấy đang làm nhân viên tạp vụ ở nhà hàng.
Đêm vụ án đầu tiên xảy ra cậu một mình ngủ trong phòng cho thuê.
Cậu không phải thuê phòng một mình, là có bạn cùng phòng.
Nhưng hôm đó bạn cùng phòng và bạn gái đi thuê phòng không về, không thể làm chứng cho cậu.
Buổi sáng ngày hôm sau cậu không có việc, buổi chiều mới đi nhà hàng, cũng không có ai làm chứng.Tần An thoạt nhìn là một cậu bé rất an tĩnh, dáng dấp đẹp đẽ, làm cho người ta có cảm giác vô hại.
Theo lý mà nói, một cậu bé như vậy, cũng không phải là người khả nghiNhưng mà Lưu Trí Huy nói: “Cậu bé này cũng kỳ quái, thoạt nhìn rất nhát gan, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt, chúng tôi hỏi cậu ta cái gì cậu ta đáp cái đi.”“Đó không phải là vô cùng tốt sao?” Trần Diễm Thải nói.Lưu Trí Huy nói: “Bắt đầu thì vô cùng tốt, hỏi rất thuận lợi.
Nhưng mà sau đó, chúng tôi lấy ảnh chụp của nạn nhân ra cho cậu ta xem, cậu ta lại càng hoảng sợ, đoạt lấy ảnh chụp nhìn thật lâu, sau đó không lên tiếng, hỏi cái gì cũng không nói.”“A?” Trần Diễm Thải kỳ quái mở to hai mắt.Tạ Kỷ Bạch nhíu nhíu mày, hỏi: “Ảnh chụp?”Tần Tục tiếc lời như vàng nói: “Cậu ta có thể biết bộ phận của búp bê đó.”Lưu Trí Huy gật đầu, nói: “Đúng đúng, tôi cũng hiểu được là cậu ta thấy bộ phận của búp bê kết hợp trên người nạn nhân mới phản ứng kịch liệt như vậy.
Tôi lúc đó hỏi cậu ta có biết con búp bê này không, cậu ta chỉ lắc đầu.”Tạ Kỷ Bạch nói: “Cậu ta giấu diếm.”Trần Vạn Đình nói: “Còn có nghi phạm