Là một căn phòng cũ nát, hơn nữa tối mờ mịt, thoạt nhìn thật giống nhà ma.Đường Tín nhíu mày, nói: “Phòng bệnh của bệnh viện?”“Không biết.” Tạ Kỷ Bạch nói.Thoạt nhìn có chút giống phòng bện cũ kỹ của bệnh viện, tường màu xám trắng bong tróc rất nghiêm trọng, gian phòng nhỏ hẹp lại chật ních, thế nhưng bên trong chỉ có hai thứ là giường và tủ đầu giường, ngay cả cái ghế cũng không có.Nhìn kỹ, cửa phòng mở, có thể thấy hàng lang mơ hồ, mặt tường phía ngoài là một loại tường hai màu trên dưới rất xưa cũ.
Nhìn qua một cái, thì thật giống như là bệnh viện.Bé trai lúc này mới mở miệng, nói rằng: “Có người bảo cháu mang quyển sách này đến xung quanh đây.”“Là ai?” Tạ Kỷ Bạch lập tức hỏi.Thằng nhóc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng ở trong đám người không tìm được người kia, nó lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ.”Bên trong quyển sách bìa xám tro ngoài kẹp một tấm hình, còn lại cũng chỉ có một hàng chữ.—— Hèn yếu chính là tự mình đi vào địa ngục.Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín đem thằng bé đưa về cục điều tra.Mọi người còn chưa có trở về, chỉ có một mình Trần Diễm Thải, thấy Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín dẫn một đứa bé trai đi tới, thiếu chút nữa bị sặc ngụm nước mà mình vừa uống.Trần Diễm Thải trợn to hai mắt, nói: “Hai người các cậu xảy ra chuyện gì thế, đi ra ngoài một chuyến liền có con trai.”“Đừng nói lung tung.” Tạ Kỷ Bạch nói: “Đứa bé này hình như đi lạc.”Đứa bé không nói được nhà mình ở chỗ nào, trên người cũng không có điện thoại hay gì cả, hỏi nó nó chỉ lắc đầu.
Tạ Kỷ Bạch và Đường Tín vốn có dự định mang đứa bé đừng chờ ở đó một lát, nhưng mà đợi hơn một giờ, căn bản không có người đến tìm đứa bé này.Cuối cùng hai người không thể làm gì khác hơn là mang theo đứa bé về.Trần Diễm Thải đi tới, ngồi xổm trước mắt đứa bé, nói: “Anh bạn nhỏ, nói cho chị, nhà em ở chỗ nào, em tên là gì, em có nhớ số điện thoại nhà mình không?”Đường Tín nói: “Những câu này chúng tôi đều hỏi rồi.”Đứa bé chậm rãi lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ.”“Ặc…” Trần Diễm Thải nhịn không được nói: “Trả lời cũng quá mức qua loa, chí ít nói cho chị biết em tên là gì, chẳng lẽ em cái này cũng quên.”“Không nhớ rõ…” Cậu bé chậm rãi lắc đầu, nói: “Bọn họ gọi em thằng ngốc.”“Hả?” Trần Diễm Thải sửng sốt, mí mắt giật mạnh, lẩm bẩm nói: “Tôi xem xem có thông báo mất tích hay không.”Trần Diễm Thải đứng lên, thấy quyển sách trong tay Tạ Kỷ Bạch, nói: “Tiểu Bạch, tại sao lại thêm một quyển?”Tạ Kỷ Bạch đem mọi chuyện kể cho cô nghe, Trần Diễm Thải miệng đều ngoác đến mang tai.Đường Tín nói: “Sợ rằng người kia biết chúng ta muốn đi tìm Khấu Hâm điều tra, cho nên cố ý để đứa bé này cầm quyển sách tới đó đợi chúng ta.”Chỉ tiếc, bọn họ hỏi đứa nhỏ bộ dáng của người đứa sách cho nó thế nào, nó lại không thể miêu tả được.Tạ Kỷ Bạch lấy giấy bút, sau đó vẫy vẫy tay với đứa bé, nói: “Tới đây, tới, tới chỗ chú nè.”Đứa bé ngoan ngoãn đi tới, sau đó ngồi xuống cạnh Tạ Kỷ Bạch.Tạ Kỷ Bạch đem giấy bút đưa cho nó, nói: “Cháu có thể vẽ vẽ, bộ dáng người đã đưa sách cho cháu không?”Đứa bé trai cầm bút kên, cúi đầu chơi một lúc, sau đó lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tạ Kỷ Bạch, không trả lời chỉ gật đầu.“A, vẫn là Tiểu Bạch có biện pháp.” Trần Diễm Thải nhịn không được cảm thán.Đường Tín đứng ở một bên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã là xế chiều, tiếp qua vài tiếng là đến giờ tan sở, bọn họ ngay cả cơm trưa cũng không ăn.Đường Tín lúc này thật là có chút đói bụng anh hiện tại chỉ hy vọng ngày hôm nay có thể đúng giờ tan làm, sau đó tới siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu, về nhà mở điều hòa ăn lẩu.Đứa bé cầm bút, vừa mới bắt đầu cũng không vẽ, chỉ là dùng bút máy chọc chọc trên giấy, cũng không biết đang làm gì.
Tạ Kỷ Bạch không giục nó, mở máy vi tính của mình , ngồi ở bên cạnh xem tư liệu.Qua hơn nửa canh giờ, đứa bé bỗng nhiên nói: “Có người nhìn chằm chằm vào cháu, cháu vẽ không được.”Tạ Kỷ Bạch lập tức quay đầu, nhìn về phía Trần Diễm Thải.Trần Diễm Thải mở to hai mắt, nói: “Không phải chị.
Nhất định là Đường pháp y!”Đường Tín đang khuấy ly cà phê, đều không quay đầu lại, chỉ là hơi nâng lên cái ly.“Xoẹt xoẹt ”Đứa bé cuối cùng cũng không chọc chọc đầu bút máy nữa, trên giấy phát sinh tiếng “xoẹt xoẹt” , nó bắt đầu vẽ.
Âm thanh kia giường như có tiết tấu, không nhanh cũng không chậm, nhưng làm cho người nghe rất thoải mái.“Cháu vẽ xong rồi.” Đứa bé rất nhanh nói.Đường Tín và Trần Diễm Thải nghe được âm thanh đều tới xem, trên tờ giấy trắng vẽ một người…Trần Diễm Thải: “…”“Quá trừu tượng, đây là cái gì?” Trần Diễm Thải nhịn không được nhỏ giọng nói.Đường Tín lắc đầu.Tạ Kỷ Bạch đem tờ giấy cầm lên, nói thật ra cậu cũng không hiểu…Trần Diễm Thải còn nói: “Đây là mũi người sao, như là diều hâu ấy, cũng quá khoa trương.”“Không phải diều hâu.” Tiểu nam hài bỗng nhiên nói: “Là cái này.”Nó đưa tay chỉ một vật trên bàn Tạ Kỷ Bạch.Vật kia để ở trong túi vật chứng, là một chiếc kim cài áo hình quạ xám, là thứ người kia đưa tới.Đứa bé chỉ vào cái kim cài, nói: “Là con quạ.”Âm thanh của đứa bé mềm nhẹ, nhưng mà nói xong ba chữ này, tất cả mọi người cảm giác được sau lưng lạnh ngắt.Đường Tín vẫy vẫy tay với Tạ Kỷ Bạch.Tạ Kỷ Bạch đứng lên, đi tới, hai người đi vào phòng hội nghĩ, đóng cửa.Đường Tín