“Đứng lại!”
Yoon Hee không cần quay lại cũng nhận ra đám nho sinh Hạ trai hôm qua muốn gây sự với cô. Sẵn đang khó chịu trong người, Yoon Hee quay lại trút giận lên bọn chúng.
“Ta chỉ tha cho các người đúng một lần hôm qua thôi. Nếu dám vô lễ nữa thì ta sẽ không bỏ qua đâu!”
“Không bỏ qua, vậy người định làm gì nào?”
“Trước hết ta phải biết lý do các ngươi cứ muốn gây chuyện với ta đã.”
“Vì cái thứ ăn mày như ngươi mà Sung Kyun Kwan mất giá hẳn đi. Tự dưng ở đâu chui ra một tên khốn Nam nhân nghèo kiết, đã không biết thân biết phận mà còn…”
“Lý do chỉ có thế thôi sao? Đúng là nực cười.”
Nghe giọng điệu mỉa mai của Yoon Hee, đám nho sinh Hạ trai lập tức run người. Yoon Hee nhận ra điều đó, cô thậm chí không thay đổi thái độ mà còn lớn tiếng hơn:
“Những kẻ cậy thế cha mà vào đây như các ngươi, hẳn cảm thấy Sung Kyun Kwan có giá lắm, vĩ đại lắm. Nhưng ta, vì bị hoàng thượng ép nên mới phải vào đây. Ngươi tưởng ta muốn sao? Nếu không vừa ý chuyện ta có mặt ở đây, thì tự đi mà bẩm tấu với hoàng thượng ấy. Sẵn tiện xin đổi hết luật đi, đến các ngươi có thể dựa vào thế lực của cha mà làm quan, khỏi phải so đo thực lực nữa!”
“Tên tiểu tử này! Ngươi dám nhạo báng bọn ta sao?”
Vừa nói dứt lời, tên nho sinh Hạ trai trạc tuổi cô vung tay đánh thật mạnh vào má Yoon Hee. Cú đánh ấy phát ra âm thanh như rách da thịt. Ánh mắt căm thù của Yoon Hee ghim thẳng vào khuôn mặt tên nho sinh đó. Đám còn lại sợ hãi bước lùi mấy bước. Hắn ngạc nhiên gằn giọng hỏi:
“Sao cả đám lại thụt lùi hết vậy hả?”
Một tên trong bọn thì thầm:
“Cậu chưa nghe gì sao? Đại Vật là người duy nhất dám đấm vào cằm của Kiệt Ngao mà vẫn còn sống. Chưa biết chừng giỏi đánh nhau lắm đấy.”
Tên nho sinh Hạ trai ấy sợ hãi bước giật lùi để tránh Yoon Hee đang nghiến răng đến gần. Hắn định bỏ chạy thì bị trán Yoon Hee húc thẳng vào cằm. Trúng đòn, nắm đấm của hắn tự động vung lên, Yoon Hee cũng bắt đầu đấm đá loạn xạ. Chỉ trong chốc lát hai người đã túm lấy cổ nhau, vừa đánh vừa lăn lộn trên nền đất.
Hôm qua trời vừa mưa xong, Yoon Hee và tên nho sinh kia người dính đầy bùn đất, mấy tên còn lại có can hai người cũng trượt chân ngã lăn cả đám. Đến lúc này đã không còn phân biệt nổi ai là người đánh, ai là người can ngăn nữa rồi.
Yong Ha đứng giữa sân Đông trai nói với Sun Joon vừa bước ra từ trong Trung nhị phòng:
“Ăn tối no bụng rồi, lát nữa họp nhóm Số học đi.”
“Kiệt Ngao huynh vẫn chưa đến mà?”
“Thì mặc kệ hắn đi. Dù gì cũng chẳng biết khi nào hắn mới quay lại ngoan ngoãn ở cạnh chúng ta được một thời gian rồi lặn mất tăm. Mà sao ta không thấy Đại Vật đâu cả?”
“Hình như cậu ấy đi dạo rồi…”
“Một mình? Sao không rủ cậu đi cùng?”
“… Tôi cũng không rõ .”
Sun Joon cười buồn trả lời. Yong Ha quan sát chàng bằng ánh mắt sắc lém rồi nói tiếp:
“Xem ra hôm nay hai cậu đang tránh mặt nhau thì phải, sao vậy, cãi nhau à?”
“Đánh nhau rồi! Đánh nhau trong Minh Luận đường rồi!”
Nghe thấy tiếng la thất thanh từ bên ngoài vọng vào Đông trai, khuôn mặt Yong Ha liền lộ rõ vẻ hứng thú.
“Gì? Đánh nhau á?”
Nói rồi Yong Ha vén hai vạt áo lên bước thật nhanh về phía có tiếng ồn ào.
“Còn gì thú vị hơn xem đánh nhau nữa? Mau đến xem thôi, trước khi vãn trận.”
Sun Joon lộ rõ vẻ mặt lo lắng, chàng mang giày vào rồi bước xuống sân. Ngay lúc đó lại có một tiếng la nữa:
“Đại Vật đánh nhau với nho sinh Hạ Tây trai! Đánh hội đồng!”
Yong Ha giật mình, quay sang nhìn Sun Joon đang đứng sững. Chàng cũng ngẩn người chưa kịp hiểu gì. Nhưng chỉ là trong chốc lát. Không ai bảo ai, cả hai người cũng dốc sức chạy về phía có đánh nhau.
Phía sau Minh Luận đường tụ tập rất đông người. Ở giữa đám đông ấy là một “khối đất” đang lăn qua lăn lại. Yong Ha và Sun Joon đang cố căng mắt ra tìm xem đâu là Yoon Hee. Đột nhiên có tiếng thét:
“Á!”
Nhìn kỹ, họ nhận ra Yoon Hee đang cắn vào vai của một tên nho sinh Hạ trai.
“Trời đất, cái tên tiểu Kiệt Ngao này!”
Trong lúc Yong Ha đang hoảng hốt tìm cách lôi Yoon Hee ra, tiếng quát của Tây Chưởng nghị làm mọi người đều khựng lại:
“Tất cả ngừng tay!”
Nhưng chỉ có những người đứng xem là bất động. Còn đám đánh nhau vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục vật lộn trên nền đất nhầy nhụa. Cuối cùng, Yong Ha phải xắn tay áo lên lôi cổ Yoon Hee ra, còn mấy nho sinh Tây trai phải túm cổ giữ đám nho sinh Hạ trai lại thì trận chiến mới kết thúc. Nhưng Yoon Hee và tên nho sinh Hạ trai gây sự vẫn chưa hạ hỏa, bị lôi đi rồi mà vẫn vung chân đá về phía đôi phương. Tây Chưởng nghị quát thêm lần nữa:
“Sao các ngươi dám làm loạn ở nơi này hả? Ta còn tưởng đám vô lại nào đang đùa giỡn nữa chứ?”
Nghe tiếng quát ấy Yoon Hee như tỉnh lại. Tây Chưởng nghị đã ra mặt thì chuyện này sẽ không thể nào cho qua dễ dàng nữa. Tây Chưởng nghị lên tiếng mắng đám nho sinh Hạ trai phía mình trước:
“Vì lý do gì mà năm người cùng đánh một người như vậy hả? Còn chuyện gì đáng xẩu hổ hơn chuyện này nữa không?”
“Bọn tôi... đang cản họ, không phải đánh nhau… chung đâu.”
“Vậy hai người đánh nhau vì lý do gì?”
Yoon Hee vẫn đang bị Yong Ha giữ chặt hai vai, hét lớn:
“Tôi không có đánh nhau. Là cậu ta ăn nói hỗn xược, sỉ nhục gia đình tôi, nên tôi chỉ dạy cho cậu ta một bài học mà thôi!”
“Dạy cho ta một bài học? Cái tên tiểu tử này!”
Tên nho sinh Hạ trai vừa dứt lời, đã có ngay một người quát lớn:
“Ngươi dám nói ai là tiểu tử này nọ hả? Nho sinh Hạ trai sao lại dám ăn nói như vậy với nho sinh Thanh trai chứ? Làm vậy là xúc phạm đến người Nam nhân!”
Người vừa xuất hiện không phải ai khác, mà chính là người đứng đầu Nam nhân trong Sung Kyun Kwan, nho sinh Shin Won Deok. Đến cả huynh ta cũng lên tiếng, thì có nghĩa chuyện này đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng rồi. Tây Chưởng nghị bắt đầu khó xử. Tình huống lúc này, không cần hỏi cũng biết rõ ràng là đám nho sinh Tây trai đã sai, hắn không thể làm gì được. Trong khi tất cả đang nhốn nháo không biết xử lý thế nào thì Sun Joon nhẹ nhàng lên tiếng:
“Họ còn trẻ, có khi vì nóng tính nên gây gổ chút thôi. Những chuyện như thế này sao huynh lại đem đảng phái vào?”
Shin Won Deok lạnh lùng đáp:
“Giai Lang cũng là Lão luận, nên đang bênh vực hắn phải không?”
“Vậy giờ tôi là người Lão luận chứ không còn là bạn Đại Vật nữa sao?”
Bị Sun Joon hỏi ngược lại, Shin Won Deok không còn biết nói gì nữa, nhưng cũng không muốn đứng về phía Sun Joon. Sun Joon tiến lại gần Yoon Hee. Toàn thân và cả khuôn mặt cô lấm lem đầy bùn đất, chỉ có đôi mắt là sáng rõ, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, khiến Sun Joon suýt chút nữa thì quên mất tình hình lúc ấy mà bật cười. Yoon Hee xấu hổ đến nỗi mặt cô đỏ bừng lên, nhưng may mắn là đã có lớp bùn đất che đi mất.
“Đại Vật, cậu có yêu cầu gì không?”
“Tôi chỉ muốn họ xin lỗi tôi thôi. Dĩ nhiên, phải ăn nói cho phải phép.”
Tây Chưởng nghị vội vàng lôi tên nho sinh Hạ trai kia đến, bắt cúi đầu ngay trước mặt Yoon Hee.
“Mau xin lỗi đi!”
“Xin… xin lỗi huynh.”
Tây Chưởng nghị đẩy hắn sang một lên, mỉm cười với Yoon Hee, nói:
“Từ nay về sau ta sẽ chú ý để mấy tên nhóc này không gây chuyện nữa.”
Khuôn mặt tên nho sinh Hạ trai rõ ràng không có chút hối lỗi nào. Yoon Hee nhìn hắn hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Hắn rất muốn vặc lại, nhưng nghĩ đến Tây Chưởng nghị, đành cắn răng trả lời:
“Im Byung Choon… ạ.”
“Im Byung Choon! Phải chi ngươi không chỉ xin lỗi bằng miệng mà tự tâm ngươi cũng cảm thấy có lỗi thì tốt hơn, nhưng ta sẽ bỏ qua. Nếu còn lần sau thì đừng hòng.”
Byung Choon vùng vằng bỏ về Tây trai, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Giai Lang sư huynh gọi tên tiểu tử Nam nhân ấy là bạn ư? Khiến ta thê thảm thế này, tưởng ta sẽ để yên sao?”
Đám đông khi nãy dần tản đi thưa bớt. Cuối cùng chỉ còn lại Sun Joon, Yong Ha, và Yoon Hee. Sun Joon không nhìn Yoon Hee lấy một lần mà quay lưng đi thẳng về Đông trai. Chàng phải làm vậy để nén cười, khuôn mặt dính đầy bùn đất ấy sao đáng yêu quá đỗi. Yong Ha đi phía sau chàng, còn Yoon Hee thì thập thò như đang trốn sau lưng Yong Ha, thỉnh thoảng lại lén nhìn Sun Joon. Chàng im lặng như vậy, có lẽ là giận cô rồi. Yong Ha vừa quan sát Sun Joon, vừa cười với Yoon Hee nói:
“Hầy, y hệt đám du côn. Một mình đánh nhau với năm người. Chắc Kiệt Ngao cũng phải gọi cậu là sư huynh mất.”
Yoon Hee nói như đang cố thanh minh với Sun Joon:
“Tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này… Xin lỗi vì làm các huynh phải lo.”
Thấy Sun Joon không trả lời, Yoon Hee lại ỉu xìu. Yong Ha cố nói với giọng vui vẻ để làm dịu tình hình:
“Ha ha ha, khí thế hùng dũng khi nãy đi đâu hết rồi, sao tự dưng ngoan ngoãn thế?”
Sun Joon vẫn không nói tiếng nào mà im lặng bước vào Đông trai. Theo sau là Yong Ha sắp cười phá lên vì thích thú. Yoon Hee cúi đầu ủ rũ lầm lũi bước vào sau cùng.
Sun Joon ngồi xuống phần hiên trước Trung nhị phòng. Yong Ha nói mình sẽ ngồi ngoài cùng, tựa lưng vào cây cột ngay sau đó nhưng Yoon Hee đẩy hắn ra, ngồi vào khoảng giữa cây cột và Yong Ha. Yong Ha xui xẻo bị ép ngồi giữa hai người đang tránh mặt nhau. Hắn hết nhìn người này đến người kia rồi cười thật lớn, rồi lại tiếp tục nhìn, rồi lại cười, cứ thế lặp đi lặp lại cả chục lần.
Một đám tiểu đồng mang khăn chạy đến. Yong Ha vui vẻ nhận lấy rồi chuyển cho Yoon Hee. Hắn cũng lấy thêm một cái khăn nữa, bắt đầu lau búi tóc cho cô, để Yoon Hee tự lau mặt mình. Yong Ha vừa cười vừa nói:
“Phải cẩn thận chứ. Ta vốn thích mấy chuyện kiểu này, nhưng nhỡ cậu mà có mệnh hệ gì thì làm sao ta chịu nổi?”
Yoon Hee lại càng xấu hổ hơn. Cô cúi đầu thật thấp.
“Giai Lang huynh, xin lỗi vì đẩy huynh vào thế khó xử.”
Sun Joon vẫn không trả lời. Thay vào đó, Yong Ha lại liên tiếng:
“Cũng biết vậy sao? Giả sử Giai Lang xen vào, rồi làm cho tới bến, có khi tên nhóc nho sinh Hạ trai đó phải chịu xuất trai luôn rồi ấy chứ.”
Vậy người mà Sun Joon cố bảo vệ là hắn sao? Yoon Hee còn chưa kịp thất vọng thì Yong Ha đã nói thêm:
“Nếu chuyện đó xảy ra thì sau này cơn phẫn nộ của hắn sẽ đeo bám cậu mãi đấy…”
“Sao cơ?”
“Tuy bây giờ hắn chỉ là nho sinh Hạ trai tầm thường, nhưng cũng là con nhà có thế lực. Sau này có thể hắn sẽ dựa vào đó để xuất sĩ làm quan, thăng tiến nhanh đến mức những nho sinh nghèo như cậu có mơ cũng không thể nào mơ thấy. Cậu có đấu lại hắn không?”
“Nhưng chính Nữ Lâm sư huynh là người đã dạy tôi không được khuất phục trước đám người đó kia mà?”
“Ta bảo cậu lờ chúng đi, chứ bảo cậu đối đầu, đánh nhau với chúng khi nào đâu hả?”
“Dù gì tôi cũng không thể để yên cho họ gọi tôi là ăn mày được! Sau này cũng thế thôi.”
“Kệ đi, cũng chỉ là mấy thằng nhóc thích gây chuyện vặt thôi mà.”
Yong Ha nhìn đầu tóc Yoon Hee rồi chặc lưỡi:
“Tóc cậu dính đầy bùn đất rồi kìa. Chỉ lau thôi thì khó sạch lắm. Cả quần áo cũng vậy. Ôi trời! Nhìn cái mặt cậu kìa!”
Sau khi lau sạch lớp bùn đất đi, khuôn mặt đầy vết bầm của Yoon Hee hiện ra. Thấy Yong Ha giật mình, Sun Joon cũng quay lại nhìn cô. Nhưng khuôn mặt của cô đã bị tay áo của Yong Ha che khuất, nên chàng chẳng thể thấy gì.
“Trời ạ, cả khuôn mặt đánh thương bị đánh đến thế này đây. Cả người nữa, chắc cũng bị thương đầy rồi phải không? Mau cởi đồ ra cho ta xem?”
Thấy Yong Ha có vẻ muốn cởi đồ mình ra thật. Yoon Hee vội vàng giữ lấy cổ áo rồi rụt cổ lại.
“Không cần đâu! Tôi không…!”
Đột nhiên gáy Yoon Hee thấy đau ê ẩm, cơn đau nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Yoon Hee. Có vẻ như tất của những vết thương đang im lặng trên người cô đã bắt đầu đua nhau lên tiếng.
“Xem ra cậu bị thương khá nặng chỗ nào rồi đấy, đừng cứng đầu nữa, vào trong cởi đồ ra ta xem cho.”
“Tôi… không sao mà.”
Sun Joon lo lắng muốn biết cô thế nào, nhưng cứ mỗi khi chàng xoay sang nhìn thì lại bị Yong Ha cô tình cản trở, đến cả một sợi tóc của cô cũng không trông thấy. Yong Ha dường như cũng cảm nhận được chuyện gì đang diễn ra sau lưng mình, hắn đứng dậy nói:
“Nhìn xem này, nhờ phước cậu mà ta cũng phải bỏ luôn bộ đồ này đi thôi. Ta về phòng thay đồ đã.”
Nói xong Yong Ha bỏ vào phòng mình, không quên lẩm bẩm để Yoon Hee nghe thấy:
“Không muốn phải tắm chung với mấy tên nhóc vừa đánh nhau khi nãy thì đợi đến khi trời tối hẳn, đến Tỳ Bộc sảnh tắm là tiện nhất. Có giếng nước, mà ban đêm cũng không có ai ở đó…”
Yong Ha đi rồi, trên hiên chỉ còn hai người ngồi tựa sát vào hai cây cột, im lặng không nói lời nào. Yoon Hee ngồi xoay hẳn lưng về phía Sun Joon, cố lau mặt thật sạch.
“Có bị thương nhiều không?”
“Không…”
“Cậu quay mặt sang đây thử xem.”
Yoon Hee đã không còn xao xuyến vì giọng nói ngọt ngào của chàng nữa. Thay vào đó, cô cảm thấy đau như có lửa đang thiêu đốt trái tim mình.
“Tôi thật sự không sao…”
Bỗng dưng mặt Yoon Hee bị xoay hẳn lại. Sun Joon đã tiến đến gần cô từ lúc nào, hai tay chàng giữ lấy mặt Yoon Hee rồi xoay về phía mình. Khi mắt cô vừa gặp mắt chàng, mặt Yoon Hee lại càng đỏ hơn.
“Cậu mà cứ lau như thế thì sẽ rách hết da mặt ra đấy. Đưa đây cho tôi.”
Giọng nói của chàng nghe như đang rất giận:
“Không sao đâu, tôi tự lau được mà.”
Sun Joon lấy một chiếc khăn sạch giậm nhẹ lên đôi mắt và hai gò má đỏ bầm của Yoon Hee. Cho đến khi cảm nhận được sự nhẹ nhàng ấy, Yoon Hee mới nhận ra chàng nổi giận là vì những vết thương này.
“Cậu có biết từ nãy đến giờ mình đã nói không sao mấy lần rồi không? Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rõ ràng là có sao, cứ luôn miệng nói vậy để làm gì chứ!”
Yoon Hee khẽ liếc nhìn chàng, buồn rầu nói như đang than thở:
“Vâng, thì tôi có sao. Vừa đau vừa nhức…”
“Xin lỗi.”
“Huynh có lỗi gì đâu cơ chứ…”
“Chỉ là tôi cảm thấy có lỗi, về tất cả. Tôi cũng không biết tại sao mình lại muốn nói lời xin lỗi với cậu như vậy nữa.”
Vậy hóa ra không phải chàng giận cô sao? Trái tim Yoon Hee đang đau nhức nhối, nhưng cô vẫn bật cười.
“Sau này dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, tôi cũng sẽ bám chặt lấy huynh.