Từ trong đối thoại của Hỏa Liệt Thạch với Xích Chiến Vân, Lâm Minh cũng đại khái có thể đoán ra một ít khúc mắc từ quá khứ giữa hai người. Ở quá khứ hiển nhiên Hỏa Liệt Thạch phải kém xa so với Xích Chiến Vân, hơn nữa Xích Chiến Vân cũng không phải người của Phượng tộc thượng cổ, cũng chính điều này đã dẫn tới Hỏa Liệt Thạch bức thiết hy vọng đệ tử của Phượng tộc thượng cổ, có thể chiến thắng Xích Chiến Vân.
Một trận chiến này nếu Lâm Minh có thể thắng, trực tiếp từ Hỏa Liệt Thạch nơi đó nhận được ưu đãi cũng không nhỏ.
Đương nhiên, bởi vì Hỏa Liệt Thạch xung đột với Xích Chiến Vân, nên muốn thắng cũng càng thêm khó. Đối thủ của Lâm Minh cũng không phải là một con rối năng lượng không có ý thức, mà là một ý thức thể có linh trí.
- Ha ha... Hỏa lão đầu thổi ngươi lên lợi hại như vậy, vậy để ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng: Mệnh Vẫn tầng bảy chiến với Mệnh Vẫn tầng tám ta, đúng là có đảm lượng! Xích Chiến Vân ta, vậy mà cũng có một ngày phải bị người vượt cấp chiến đấu! Ha ha ha... Có hứng thú! Để ta nhìn xem ngươi có thể... chống lại 10 kiếm của ta hay không!
Xích Chiến Vân cười lớn, khí thế toàn thân tùy ý kéo lên, nguyên khí thiên địa ở không gian chung quanh theo đó chấn động lên ong ong. Người như hắn như vậy, chỉ có hắn vượt cấp chiến thắng các thiên tài khác, khi nào thì bị người khác vượt cấp khiêu chiến? Điều đó quả thực là sỉ nhục đối với thiên phú như hắn! Trận chiến đấu này, Xích Chiến Vân chiếm tiện nghi rất lớn, nếu hắn không thể thuận lợi giải quyết Lâm Minh, thì chứng tỏ thiên phú của hắn không bằng Lâm Minh. Đương nhiên Xích Chiến Vân không thể tin tưởng điểm này. Hắn muốn chính là một trận chiến đấu nghiền ép đối phương.
Xích Chiến Vân nâng lên cự kiếm trong tay, đây cũng là một thanh Thánh khí cực phẩm đến gần Thánh khí thông thiên. Võ giả ở Mệnh Vẫn kỳ, Thần Hải kỳ, nhiều nhất cũng chính là sử dụng Thánh khí cực phẩm, cho dù nhận được Thánh khí thông thiên và linh khí cũng rất khó phát huy ra uy lực của nó, không có tác dụng lớn lắm.
Xích Chiến Vân ngay khoảnh khắc đó liền giống như một ngọn núi cao, làm cho người ta có cảm giác áp lực trầm trọng và ngưỡng mộ không thể với tới, cho dù là đệ tử của ba đại phân cung ở chung quanh chỉ là quan sát thông qua Hỏa Linh Kính đã có một loại cảm giác không thở nổi.
- Tiếp ta một kiếm: Kiếm Bình Thiên Hạ!
Xích Chiến Vân ra tay, hai tay hắn cầm thanh cự kiếm năm xích đột ngột chém xuống, mặt đất hoang dã ở dưới chân hắn chấn động dữ dội, phát ra tiếng “rắc rắc”, rồi xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mỗi một vết nứt đều rộng tới mấy trượng, sâu không thấy đáy!
Một kiếm này vừa chém ra, mọi người chỉ là nhìn thấy kiếm quang, đều có cảm giác như bị kiếm phong kề vào cổ, lưng phát lạnh.
Lâm Minh ý niệm trầm xuống, đâm thẳng ra Phượng Huyết Thương trong tay!
Trong nháy mắt đó, nguyên khí thiên địa bên cạnh Lâm Minh giống như núi lửa bùng nổ lên, hình thành gió lốc xoay tròn, mà ở trung tâm gió lốc là một đóa sen xanh nở rộ ánh sáng rực rỡ.
Đúng là Thanh Liên Hỏa Vũ, chiêu thương Lâm Minh dung hợp với pháp tắc hỏa hệ ba tầng phát ra!
“Ầm ầm!!!”
Một kiếm của Xích Chiến Vân này, chém thật mạnh trên đóa sen xanh nở rộ trên Phượng Huyết Thương, năng lượng bùng nổ, lực va đập đáng sợ hình thành sóng xung kích cường đại, tùy ý tấn công ra bốn phía. Mặt đất hoang dã chỗ hai người giao chiến sụp xuống!
Ngay khoảnh khắc đó, đệ tử ba đại phân cung ở trên quảng trường, thậm chí nhìn thấy cửa hào quang của Huyễn Thần Trận chấn động kịch liệt, hai người giao chiến không ngờ lại dẫn tới chấn động trận pháp của Huyễn Thần Trận!
Vẻn vẹn chỉ va chạm lần đầu tiên liền có thanh thế như thế, khó mà tin được đây là chiến đấu của cường giả cấp Mệnh Vẫn.
- Hả? Dung hợp ý cảnh?
Trên mặt Xích Chiến Vân hiện lên một tia kinh ngạc, vốn ý khinh thị trước đó cũng thu liễm lại. Chính hắn cũng là lĩnh ngộ pháp tắc hỏa hệ, lại có phụ thân chỉ điểm, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác, ở thời điểm mình cùng cảnh giới, lĩnh ngộ pháp tắc lại không bằng Lâm Minh!
Điều này sao có thể?
- Không ngờ về mặt pháp tắc ngươi có trình độ thế này! Quả thật có tư cách để ta nghiêm túc đối đãi. Tuy nhiên cũng chỉ là nghiêm túc đối đãi mà thôi, khi ta toàn lực ra tay chính là ngày giỗ của ngươi!
- Phải không? Ngươi chưa ra hết toàn lực, ta cũng không phải không có chuẩn bị ở sau. Chỉ là dùng đến những chiêu thức này, sẽ tăng lớn tiêu hao của ta! Vốn ta nghĩ rằng ở Huyễn Thần Trận sẽ tiến hành một trận đánh lâu dài, cho nên mới cố ý áp chế những chiêu thức này xuống. Tuy nhiên hiện tại nếu đối mặt với ngươi, nhân vật tuyệt đỉnh của 4 vạn năm trước, ta cũng sẽ không giữ lại nữa!
Một khi Lâm Minh mở ra không gian Hồng Mông, liền cần rất nhiều chân nguyên để duy trì, không có lúc nào là không tiêu hao chân nguyên; cho dù có Hưu Môn bổ sung cũng không duy trì lâu được. Vốn trước đó Lâm Minh còn nghĩ rằng mình có thể hoàn thành chém 1100 người, chém 1200 người, muốn thử xem cực hạn của mình rốt cuộc là bao nhiêu. Hiện tại xem ra, dường như Huyễn Thần Trận cũng chỉ đến Thiên Nhân Trảm là ngưng hẳn. Như vậy đương nhiên hắn không nhất thiết phải giữ lại.
- Cái gì? Nghe ý của họ vừa rồi chỉ là tùy tiện đánh thử một chút ư?
- Lâm Minh vừa mới lĩnh ngộ dung hợp ý cảnh ba tầng đều đã dùng đến, ta vốn tưởng rằng đây là sát chiêu mạnh nhất của hắn, như thế nào còn có chuẩn bị ở sau?
Nghe được hai người đối thoại trong Hỏa Linh Kính, các tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây đều có cảm giác lực bất tòng tâm! Vốn trước đó bọn họ đã biết Lâm Minh rất cường đại, phi thường cường đại, nhưng đến tột cùng cường đại tới trình độ nào cũng không có ấn tượng trực quan lắm, hiện tại nhìn thấy hắn so đấu với Chiến Vương, bọn họ mới xem như hiểu được, trình tự này thật sự đã vượt qua hiểu biết của họ.
“Vù!”
Xích Chiến Vân di chuyển rồi, thân hình hắn kéo dài ra tàn ảnh liên tiếp ở trên mặt đất hoang vu; mỗi một bước hắn đạp xuống, trên bầu trời đều sinh ra một gợn sóng năng lượng, trong nháy mắt tốc độ kéo lên đến mức tận cùng. Các đệ tử ở đây thông qua Hỏa Linh Kính, căn bản là không bắt giữ được vị trí của Xích Chiến Vân.
“Phù... Phù...”
Đột nhiên nổi lên cuồng phong, đúng là Xích Chiến Vân nện bước dẫn động mấy luồng lốc xoáy cuồng bạo, thổi quét trên mặt đất.
- Ý cảnh Phong!
Lâm Minh nhướng mày kinh ngạc. Xích Chiến Vân cũng không chỉ thông hiểu một loại lực lượng pháp tắc, hiện tại hắn thi triển ra tốc độ như thế, chính là ý cảnh Phong tạo ra. Luận về tốc độ, ý cảnh Phong với ý cảnh Lôi là ý cảnh nhanh nhất trong Ngũ Hành. Tuy nhiên ý cảnh Phong chú trọng ở biến hóa, mà ý cảnh
Lôi thì trọng điểm ở cực nhanh, hai thứ có điểm khác nhau.
- Bổn vương ở 4 vạn năm trước có thể quét ngang thiên tài của Phượng tộc thượng cổ, chính là vì bổn vương đều mạnh ở các phương diện! Tùy tiện xuất ra một chút, cũng không phải những người khác có thể so sánh! Để bổn vương nhìn xem, rốt cuộc ngươi có thể đuổi theo kịp bước chân của bổn vương hay không, nếu không chỉ sẽ bị động bị đánh!
Tốc độ của ý cảnh Phong với biến hóa nổi tiếng, theo không kịp bước chân của Xích Chiến Vân, ngay cả cơ hội chạm vào góc áo đối phương cũng không có, vậy thì cũng không cần đánh tiếp.
- So tốc độ sao? Trùng hợp ta cũng rất có tự tin ở phương diện tốc độ!
Lâm Minh nhếch khóe miệng lộ vẻ xem thường. Luận về tốc độ, trong võ giả cùng cấp hắn chưa bao giờ gặp đối thủ.
Mở ra Kinh Môn, Kim Bằng Phá Hư cùng với Huyền lôi quang ảnh... đồng thời vận chuyển: trong nháy mắt trong thiên địa mất đi bóng dáng Lâm Minh, dường như hắn hóa thành làn khói nhẹ, không chỗ nào không có, khiến người ta không thể nào nắm bắt.
Làn khói nhẹ này lẫn vào trong lốc xoáy của Xích Chiến Vân.
- Ý cảnh Lôi? Ý cảnh Không gian? Có hứng thú! Quả thật ngươi làm ta kinh ngạc! Tiếp kiếm!
Xích Chiến Vân hét lớn một tiếng, chém tới một kiếm.
“Xoạt!”
Trọng kiếm của Xích Chiến Vân bổ vào trên cổ Lâm Minh, nhưng mà xuyên qua thân thể Lâm Minh lại không có lưu lại bất kỳ thương tổn gì... đó chỉ là tàn ảnh.
Cùng lúc đó, Lâm Minh xuất hiện ở phía sau Xích Chiến Vân, đâm thẳng một thương vào hậu tâm Xích Chiến Vân, mà sau lưng Xích Chiến Vân dường như có mắt, hắn lắc mình một cái, thân thể đã xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng. Hai đại cường giả, đều có tự tin với tốc độ của mình, triển khai quyết đấu đỉnh phong của tốc độ!
- Tốc độ này... không thấy rõ!
- Đâu chỉ không thấy rõ, ta còn không nhìn thấy bóng người, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sắc thái mơ hồ!
Đệ tử của ba đại phân cung, hầu hết là tân tú, tu vi cũng chỉ Mệnh Vẫn kỳ, với tư chất của họ chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy tàn ảnh mơ hồ của Lâm Minh và Xích Chiến Vân. Những tàn ảnh này nối tiếp thành một mảng, đâu là thực, đâu là giả, hoàn toàn không thể nhận ra!
Cho dù là một ít võ giả đột phá Thần Hải kỳ, cũng phải hết sức chăm chú mới có thể miễn cưỡng phân biệt rõ vị trí của Lâm Minh và Xích Chiến Vân. Đương nhiên cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi, muốn đuổi kịp cũng không có khả năng!
- Nhanh như vậy! Nếu ta đi lên, ngay cả người đều không nhìn thấy, còn làm thế nào đánh?
Một cường giả Bát Vẫn Thần Hải có chút nản lòng thở dài một hơi. Những người như bọn họ đến Cổ Phượng thí luyện này, nhất định chỉ là làm nền. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ có một lần cơ hội tham dự Cổ Phượng thí luyện, ngày sau không có thân phận đệ tử tân tú, không có khả năng đến đây lần nữa.
- Đồ Thần Chi Bàn!
Ở thời điểm đang di chuyển tốc độ cao, Xích Chiến Vân bổ ra một kiếm, hắn phát động công kích của bản thân Thánh khí cực phẩm trong tay: Đồ Thần Chi Bàn là trận pháp khắc ở trong cự kiếm, vừa phát động liền chém ra một cái vòng cực lớn, toàn vật thể bùng cháy ngọn lửa màu đỏ, chém thẳng xuống cổ Lâm Minh, mấy chục tàn ảnh của Lâm Minh tràn ngập trên không trung, đều bị chém vỡ nát!
Mà Lâm Minh không chút hoang mang, Phượng Huyết Thương trong tay rung lên, 999 cây thương nhỏ màu đỏ máu ngưng tụ thành gió lốc cuốn tới, va chạm kịch liệt với Đồ Thần Chi Bàn!
“Rắc rắc rắc!”
Những cây thương nhỏ đỏ tươi giống như mưa đao trút xuống mặt ngoài Đồ Thần Chi Bàn bùng cháy sáng quắc, phát ra tiếng va chạm vang dội như tiếng sấm.
Chỉ là một phần ngàn cái chớp mắt, 999 cây thương đỏ tươi kia liền vỡ nát hơn phân nửa, tạo thành vô số sương máu; còn Đồ Thần Chi Bàn kia, cũng bị công kích của Lâm Minh xé rách, sinh ra một vết nứt, rõ ràng tốc độ cũng giảm chậm lại.
Thánh khí cực phẩm chọi với Thánh khí cực phẩm, tình hình chiến đấu kịch liệt trước nay chưa có!
- Phá!
Lâm Minh lại tung ra một thương, trực tiếp nện lên trên Đồ Thần Chi Bàn, đánh nó dập nát. Mà ngay trong nháy mắt đó, Xích Chiến Vân thừa dịp Lâm Minh phát ra chiêu thứ hai công kích Đồ Thần Chi Bàn, lại giống như quỷ mỵ hiện ra ở trước mặt Lâm Minh, trọng kiếm trong tay rung lên một cái, ngay sau đó, liền phát sinh một màn khiến Lâm Minh vô cùng kinh ngạc: Không ngờ trong nháy mắt trọng kiếm trong tay Xích Chiến Vân lại chia ra làm 7, rồi từ góc độ không giống nhau đều chém vào Lâm Minh, lập tức liền ngăn chặn tất cả hướng né tránh của Lâm Minh.
Thanh kiếm này, dĩ nhiên là 7 thanh phân kiếm cấu tạo thành!
“Loại vũ khí này là dùng ý niệm khống chế!?” Trong đầu Lâm Minh nhanh như một tia chớp xẹt qua ý niệm này. Mắt thấy 7 đem phi kiếm bắn thẳng tới, sắp xuyên thủng chân nguyên hộ thể của mình, Lâm Minh đột nhiên trầm xuống ý niệm.
Chiến linh Hoàng Kim!
“Xoạt...”
Trong chớp mắt, chiến linh Hoàng Kim đang ngủ say ở trong tinh thần chi hải của Lâm Minh, từ trong mi tâm Lâm Minh bắn vọt ra, hình chiếu thế giới ý chí đến không gian thật, hết thảy trong không gian này toàn bộ phải nhận ý niệm của Lâm Minh chi phối.
- Định!
Lâm Minh hét lớn một tiếng, chiến linh Hoàng Kim chia ra làm 7, rót vào trong 7 thanh kiếm, trực tiếp làm cho phi kiếm đang nhanh phóng bay tới này bị cưỡng ép cố định ở giữa không trung!
- Cái gì? Hình chiếu ý chí? Chiến linh Hoàng Kim!?
Xích Chiến Vân mắt thấy hình chiếu thế giới ý chí ở bên cạnh Lâm Minh cố định được phi kiếm, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, không ngờ là chiến linh Hoàng Kim!?