Vũ Cực Thiên Hạ

Chân Võ Giới


trước sau

- Trốn! Chạy mau a!

- Chúng ta chia ra chạy trốn!

- Cao nhân, không nên giết ta, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, có mắt như mù, mạo phạm cao nhân, mong cao nhân tha mạng.

Những võ giả mưu toan giết người cướp của này nhìn thấy Lâm Minh mạnh mẽ tới vậy, liền sợ tới mức tè ra quần, mười mấy tên cường giả Thần Hải kỳ a, trong nháy mắt bị miểu sát một nửa, loại thực lực này đã vượt qua phạm vi lý giải của họ. Mà bọn họ vốn chỉ là bang hộ được tùy ý tập hợp thành, nhìn thấy địch nhân cường đại thì lập tức có người đầu hàng.

Thấy sắc mặt ghê tởm của đám người này, Lâm Minh cười lạnh:

- Muốn giết người thì giết người, phát hiện không giết được thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy, trước khi định giết người cướp của thì phải có giác ngộ tử vong từ trước rồi.

Xuy xuy xuy...

Bóng thương lại hiện lên, lại có thêm bảy, tám tên võ giả bị xuyên thủng thân thể, trong nháy mắt bỏ mình.

- A... Ta liều mạng với ngươi!

Những võ giả này thấy không còn đường sống, liền muôn liều mạng, nhưng Lâm Minh chỉ khẽ vung tay, thương mang quét ngang, những người này đều bị đánh bay đầu!

Khi giết hết những người này, một vài tên võ giả mới vào Mệnh Vẫn và Toàn Đan kỳ đã chạy được mấy chục dặm, Lâm Minh không để ý đến bọn họ, mà là trực tiếp đuổi tới tên hắc giáp nam nhân kia.

Hắc giáp nam nhân là võ giả Thần Hải hậu kỳ đỉnh phong duy nhất trong nhóm người này, hơn nữa còn là Mệnh Vẫn tầng tám đạt tới Thần Hải, Lâm Minh tất nhiên sẽ trọng điểm chiếu cố hắn.

Hắn không còn dùng ngón tay thay cho thương nữa, mà chân chính rút ra Phượng Huyết Thương.

999 thanh tiểu thương tung bay, hình thành một cơn lốc màu máu.

Truy Điện!

Tốc độ của Lâm Minh trong nháy mắt đạt đến mức tận cùng, Phượng Huyết Thương đâm thẳng vào hậu tâm của hắc giáp nam nhân.

Hắc giáp nam nhân hét lên một tiếng điên cuồng, đột nhiên xoay người, rút ra Thánh khí thượng phẩm đại đao, bổ về phía Lâm Minh, hắn biết mình không phải là đối thủ của Lâm Minh, nên mới dùng ra chiêu thức chỉ tấn công, không phòng thủ, chỉ cần Lâm Minh đâm trúng hắn, thì tất nhiên hắn sẽ chém trúng Lâm Minh!

Loại cách làm khi chống lại kẻ có thực lực vượt xa mình thì là cực kỳ thông minh, đáng tiếc hắn chạm phải Lâm Minh.

Khi Phượng Huyết Thương sắp giao thoa với thanh đại đao này, Lâm Minh phát ra Hồng Mông chiến linh, thế giới ý chí hình chiếu!

Rắc...

Hắc giáp nam nhân chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, thanh đại đao giống như chém vào một tấm lưới vô hình, tốc độ giảm mạnh!

Mà cùng lúc đó, Phượng Huyết Thương chợt gia tốc, rời tay mà ra, được Hồng Mông chiến linh gia trì, nó phát ra một tiếng rít sắc bén, trực tiếp xuyên thủng ngực của hắc giáp nam nhân này!

Bồng...

Trái tim vỡ nát, vô số máu tươi bắn ra từ lỗ máu trước ngực của hắc giáp nam nhân, mãi cho tới lúc chết, hắn cũng không thể tin được, mình lại bị một võ giả Mệnh Vẫn tầng tám giết chết trong nháy mắt như vậy!

- Hoàng... Hoàng Kim chiến linh? Ngươi... thật sự là võ giả Mệnh Vẫn ư?

Đây là lời cuối cùng của hắc giáp nam, sau khi nói ra những lời này, hắn liền không có tiếng động nào nữa.

Lâm Minh thu Phượng Huyết Thương lại, do tốc độ quá nhanh, nên mũi thương không dính một vết máu nào, sau một trận chiến này, những tên Mệnh Vẫn, Toàn Đan may mắn sống sót kia chắc chắn sẽ không tin tưởng mình chỉ có tu vi Mệnh Vẫn tầng tám, tất nhiên cho rằng mình đã ẩn tàng thực lực.

Lâm Minh cũng không phải là ác ma giết người không chớp mắt, vừa rồi có mấy chục người vây quanh hắn, cũng không phải tất cả mọi người đều toát ra sát ý với hắn, những người kia chỉ thuần túy tới đây tầm bảo, chưa ôm ý niệm giết người cướp của, nên hắn đều buông tha cho họ.

Về phần việc buông tha những người này có tiết lộ hành tung của mình, kéo tới cừu gia hay không, thì đều là chuyện không có khả năng, Thần Vực rất rộng lớn, có vô số tinh cầu, một một thời khắc đều phát sinh ra vô số chuyện ly kỳ, bất kỳ tổ chức tình báo nào mà muốn bao phủ mạng lưới tình báo khắp Thần Vực thì là điều tuyệt đối không có khả năng!

Huống chi hiện tại Lâm Minh đã rời xa Thừa Thiên giới, bước vào một đại giới khác, chuyện nhỏ bé này không có khả năng bị người khác chú ý tới.

Lâm Minh cứ như vậy mà rời đi viên tinh cầu này, mục đích của chuyến đi này chính là Chân Võ giới!

Chân Võ giới nằm trong Thần Vực 3000 giới, diện tích cũng không lớn, nhưng thanh danh lại lan xa, bởi vì chủ đại lục của Chân Võ giới chính là thị trường giao dịch phồn hoa nhất trong Thần Vực 3000 giới.

Nơi này tập hợp vô số đại thương hội, Phòng đấu giá, mỗi một thời khắc đều có vô số thiên tài địa bảo được giao dịch ra, nghe thị trường và hội đấu giá tại đây thì ngay cả cường giả Giới Vương cũng đều có thể có thu hoạch.

Đương nhiên, Lâm Minh tới nơi này không phải vì Chân Võ giới hội đấu giá, tuy rằng hắn có không ít bảo vật vô giá, nhưng mấy thứ này đều không thể đưa ra ánh sáng được, cũng không có khả năng dùng để đổi tiền, nói tới tiền tại Thần Vực, thì vẫn là Tử Dương thạch, mà số Tử Dương thạch của Lâm Minh, ngoài số được Hỏa Liệt Thạch cho, thì còn lại đều cướp được từ trên người Long Nhất và đám đệ tử Long tộc thượng cổ, so với võ giả cùng cấp thì tất nhiên hắn giàu chảy mỡ, nhưng đi tới Chân Võ giới hội đấu giá chỉ vẫn chỉ là mơ tưởng.

Mục đích mà Lâm Minh đi đến Chân Võ giới chính là tìm kiếm một quân cờ mà năm đó Thiên Vũ Thánh địa bố trí, đồng thời nhận lấy một vài tài nguyên cùng bí tàng mà Mộ Thiên Tuyết lưu lại!

...

Trong một mảnh sa mạc màu đỏ mênh mông vô bờ, nơi này mỗi một hạt cát đều đỏ tươi như máu, trên sa mạc có các cơn cuồng phong đang tàn sát bừa bãi, các cồn cát màu đỏ cuồn cuộn nổi lên, giống như sóng lớn ngất trời!

Trong cơn cuồng phong này mang theo luồng lực phân giải và lực cắt xé cường đại, nếu võ giả Tiên Thiên kỳ bị cuốn vào trong cơn gió lốc, sẽ bị cuốn cho tan xương nát thịt!

Mà trên mảnh sa mạc màu máu này, bầu trời cũng có màu đỏ!

Bầu trời màu đỏ được phủ kín bởi các đám mây màu máu, các đám mây tụ tập cùng một chỗ, đỏ như sắp nhỏ ra máu tươi.

Nơi này là một thế giới khác, tại Thiên Diễn Đại Lục mà nhắc tới thế giới khác, thì có thể là đang ám chỉ tới Thánh Ma Đại Lục, cũng có thể là ám chỉ Thần Vực, nhưng tại Thần Vực mà nhắc tới thế giới khác, vậy thì không cần phải nghĩ, đó nhất định la ám chỉ Thần Vực Bí cảnh!

Một thế giới thần bí có pháp tắc khác xa
Thần Vực Chủ thế giới, lại còn có một bức tường không gian ngăn cách với Chủ thế giới, thế giới này cũng tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận, có thể nói một vũ trụ khác.

Lúc trước Lâm Minh tiến vào bí cảnh Thần Thú, cũng chỉ là một trong vô số Bí cảnh tại Thần Vực mà thôi.

Tuy rằng số lượng Thần Vực Bí cảnh rất đông đúc, nhưng Bí cảnh có thể có cửa vào thông với Thần Vực Chủ thế giới thì lại rất ít, các Bí cảnh khác thì hoặc là phong bế toàn bộ, hoặc là có cửa vào nào đó không ai biết.

Không hề nghi ngờ gì nữa, một Bí cảnh mang ý nghĩa tài nguyên và kỳ ngộ, bởi vì các Bí cảnh này đều vô cùng cổ xưa, rất nhiều Bí cảnh có lịch sử còn lâu đời hơn cả Thần Vực đại giới.

Thiên tài địa bảo tích lũy qua thời gian năm tháng, bình thường lại ít có dấu chân người, nên số lượng tài phú có thể nghĩ mà biết.

Bí cảnh có chứa mảnh sa mạc màu đỏ này có cửa vào nằm tại chủ đại lục của Thần Vực Chân Võ giới, nó được người khác đặt tên là Bí cảnh Hồng Hoang!

Bí cảnh này được vài thế lực tại Chân Võ giới cùng quản lý.

Lúc này, trên một mảnh sa mạc màu đỏ có một đám võ giả nhân loại đang đi, có khoảng 700, 800 người, từ trên cao nhìn xuống thì giống như một đám kiến đang bò.

Những võ giả này hầu hết có tu vi Toàn Đan kỳ, còn lại là Thần Hải kỳ, những cường giả Thần Hải này cao nhất cũng chỉ là Thần Hải trung kỳ, hơn nữa chỉ có ít ỏi vài người, còn lại đều là Thần Hải sơ kỳ.

Những người này đang tìm kiếm thứ gì đó trên sa mạc, một khi có phát hiện gì, sẽ lập tức đào lên ngay tại chỗ, chỉ chốc lát sau, bọn họ sẽ đào ra một vài tinh thể màu đen như hắc mã não, có đôi khi còn đào ra được một đoạn thú cốt ngắn, còn có linh dược, linh thực, hiển nhiên, những người này đang thu thập tài nguyên trong Bí cảnh. Mà những võ giả Thần Hải kia tuy rằng cũng đi thu thập, nhưng công tác chủ yếu của họ vẫn là phụ trách cảnh giới.

Bọn họ đều là đệ tử của Tiêu Dao Đảo trên Chân Võ giới.

- Mọi người nhanh lên, còn mấy canh giờ nữa chúng ta sẽ bị Bí cảnh pháp tắc tự động truyền tống ra ngoài, phải thừa dịp này chọn thêm một chút tài nguyên, chúng ta tiến vào một lần cũng có phí tổn không thấp đâu!

Trong tất cả võ giả tại đây, một thanh niên áo lam có vẻ là đầu lĩnh nói, hắn có tu vi Thần Hải trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa sẽ đột phá tới Thần Hải hậu kỳ.

- Vâng!

Các võ giả cùng đáp, hiển nhiên thanh niên này có uy tín rất cao.

- Nâng cao tinh thần lên! Cảnh giới bốn phía, thời gian cuối cùng này là nguy hiểm nhất, cẩn thận Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc, không nên tới lúc thu hoạch cuối cùng lại bị người ta cướp mất!

- Yên tâm đi Đại sư huynh, ai dám đến cướp giật, thì chúng ta sẽ giết cho bọn họ tè ra quần.

Vài tên đệ tử Thần Hải cười nói, nhưng trên thực tế cũng có thể nhìn ra bọn họ rất cảnh giác, cũng rất khẩn trương, tuyệt đối không thoải mái như biểu hiện bề ngoài!

Đối võ giả mà nói, tài nguyên chính là sinh mệnh, trong Bí cảnh Dị Giới, tài phú rất nhiều, động một cái chính là chém giết cướp giật, tại Thần Vực có không biết bao nhiêu tuyệt đỉnh thiên tài ngã xuống trong Bí cảnh Dị Giới!

Tên đệ tử kia vừa dứt lời, đột nhiên sắc mặt thanh niên áo lam cầm đầu khẽ biến, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, tại phía sau chân trời, giữa sa mạc màu máu vô tận, xuất hiện một người đông đúc!

Những người này hùng hổ đánh tới, hiển nhiên là không có ý tốt gì!

Những người khác cũng thấy được cảnh này, đều biến sắc.

- Đoạn Hồn Sơn! Huyền Cốt tộc! Số lượng e rằng lên tới 60, 70 người!

- Trời ạ, tại sao lại nhiều như vậy!

Các đệ tử Tiêu Dao Đảo đều cảm giác trên lưng phát lạnh, trong Bí cảnh Dị Giới này, đưa một võ giả Toàn Đan tiến vào thì chỉ phải trả giá rất thấp, nhưng đưa một võ giả Thần Hải tiến vào, thì lại phải trả rất nhiều Tử Dương thạch, đưa tới 60, 70 người thì chính là một số tiền trên trời.

- Bọn họ tới đoạt tài nguyên.

- Tiêu sư huynh, làm sao bây giờ?

Vài tên võ giả Thần Hải đều luống cuống, tuy rằng bọn họ đều là nổi bật trong số các võ giả cùng cấp, nhưng đối phương cũng không kém, đối mặt với địch nhân nhiều hơn mìn mấy lần này, nếu thật sự giao chiến, thì kết quả có thể nghĩ mà biết.

Thanh niên áo lam được gọi là “Tiêu sư huynh” kia cắn răng một cái, nói:

- Động thủ! Tuy rằng bọn họ vì cướp đoạt tài nguyên mà đến, nhưng cho dù chúng ta đầu hàng, bọn họ cũng chưa chắc đã buông tha cho chúng ta, ra tay toàn lực đi, không đến một canh giờ nữa, chúng ta sẽ được truyền tống ra ngoài, kiên trì đến cuối cùng chính là thắng lợi!

- Động thủ!

- Giết...

Mười mấy tên đệ tử Thần Hải của Tiêu Dao Đảo liền lao về phía bầu trời, một trận đại chiến thảm thiết diễn ra...

...

- Đến rồi, nơi này chính là Chân Võ giới.

Lâm Minh dừng lại trên một đại lục màu vàng nhạt, nhìn xuống phía dưới, một mảnh mênh mông, lần này nơi mà Lâm Minh muốn đến cũng không phải là một tinh cầu, mà là chủ đại lục của Chân Võ giới!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện