Vũ Cực Thiên Hạ

Thủy Thiên Ngọc Giác


trước sau

Tiêu Dao Đảo thuộc loại thế lực đến gần Thánh địa, đảo chủ Tiêu Dao Đảo ở Chân Võ đại lục cũng cơ như là hùng bá một phương, mà trong mắt ở đệ tử Tiêu Dao Đảo, đó thường là nhân vật thần thoại, đâu có thể nói gặp là có thể gặp!

Thanh niên áo lam liếc Lâm Minh một cái:

- Ngươi muốn gặp đảo chủ?

Lâm Minh không hề kiêng dè gì gật đầu, gặp cô cô của Mộ Thiên Tuyết không thể nói rõ, nhưng mà gặp đảo chủ không có gì cần phải giấu diếm.

Nhìn thấy Lâm Minh gật đầu, mấy tên đệ tử Thần Hải đều có chút há hốc mồm, tiểu tử này uống lộn thuốc rồi à, hắn tưởng hắn là ai vậy? Vừa mở miệng đã muốn gặp đảo chủ Tiêu Dao Đảo, đảo chủ bế quan trường kỳ, bọn họ còn chưa thấy qua đâu.

Thanh niên áo lam kia đánh giá Lâm Minh một phen, nhíu mày nói:

- Đảo chủ không phải là ai cũng có thể gặp, có thể gặp mặt đảo chủ, chỉ có thành viên trưởng lão hội, về phần đệ tử... Trừ phi ngươi trở thành vài đệ tử thân truyền đỉnh cấp, mới có tư cách cầu kiến đảo chủ, còn phải trong lúc đảo chủ không bế quan mới được.

- Đệ tử thân truyền? Nếu thành tích khảo hạch nhập môn tốt, có thể chiếm được thân phận đệ tử thân truyền không?

Thấy Lâm Minh hỏi như thế, thanh niên áo lam có chút không kiên nhẫn:

- Ngươi trước thông qua khảo hạch nhập môn rồi nói sau! Nghe ý của ngươi, khảo hạch nhập môn này ngươi căn bản không để vào mắt?

Giọng nói của thanh niên áo lam rõ ràng mang theo vẻ bất mãn, Lâm Minh nói quá tùy tiện. Kỳ thật bọn họ chủ trì khảo hạch nhập môn, chri là thông qua đệ tử ngoại môn, chỉ có thành tích ưu tú, mới có thể trở thành đệ tử nội môn, về phần đệ tử thân truyền, đám người thanh niên áo lam cũng chỉ là đệ tử thân truyền mà thôi, còn không phải đệ tử thân truyền đỉnh cấp, bọn họ làm sao có quyền cho phép chứ?

- Tiểu tử này, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng.

Thanh niên áo lam ý niệm vừa động. Theo một tiếng gầm nhẹ, 1 con rối Cự Ma từ trong cung điện màu đen vọt ra, mà con rối Cự Ma này so với con rối Cự Ma xuất hiện lúc trước còn cao hơn 1 nửa, tay nó không cầm xích sắt mà lại cầm một thanh chiến phủ, toàn thân đều bao phủ lông dài, sát khí bức người!

Tuy rằng nói Hồng hoang Cự Ma không có Mệnh Vẫn, Thần Hải, nhưng đại khái vẫn có thể đoán ra thực lực con rối Cự Ma này, có thể tương đương với cường giả Thần Hải sơ kỳ, nó so với Lâm Minh cũng không chỉ cao hơn ba cảnh giới nhỏ. Thanh niên áo lam hiển nhiên biết thực lực Lâm Minh rất mạnh, nhưng lại cảm thấy khó chịu với thái độ của Lâm Minh, nên muốn khiến cho Lâm Minh chịu chút đau khổ.

Mắt thấy con rối Cự Ma này vọt tới, Lâm Minh không chút hoang mang, biến chỉ thành thương, một ngón tay nhắm ngay cổ con rối Cự Ma điểm ra.

- Hưu!

Thương mang vẽ ra một đạo cầu vòng, trực tiếp xuyên qua cổ họng con rối Cự Ma.

Phương hướng lựa chọn xuống tay cũng không phải tùy tiện. Bởi vì Lâm Minh phát hiện con rối Cự Ma này phòng ngự rất mạnh, nếu mình vận dụng Phượng Huyết Thương, tự nhiên ám sát không thành vấn đề. Nhưng dùng chỉ công kích, dùng chân nguyên mô phỏng thương mang thì muốn đâm thủng mi tâm, sọ hoặc là ngực, cơ thể rắn chắc của con rối Cự Ma thì lại không được thoải mái, vì thế hắn lựa chọn cổ họng để xuống tay, dùng lực lượng ít, giết chết đối thủ.

- Phốc!

Thương mang xuyên thủng yết hầu, bắn ra một chùm mưa máu, thân thể con rối Cự Ma kia theo quán tính vẫn nhằm về phía Lâm Minh, lại bị Lâm Minh dễ dàng né tránh, từ đó bị mất mạng!

- Ầm ầm!

Cự Ma thân cao một trượng năm mạnh mẽ ngã rầm xuống đất, khiến cho bụi đất mịt mù, mà ở một bên, thanh niên áo lam hoàn toàn ngây ngẩn cả người, các đệ tử tham gia khảo hạch khác cũng chút há hốc mồm, bọn họ vốn chờ mong Lâm Minh và con rối Cự Ma này quấn lấy nhau, muốn xem hắn có thể kiên trì 1 nén nhang không. Nhưng mà không nghĩ tới, hắn lại giải quyết gọn gàng như thế, dường như con rối Cự Ma kia là giấy vậy.

- Đây thật sự là con rối Cự Ma?

- Không phải giám khảo cố ý thiên vị chứ?

- Làm sao có thể, ngươi không phát hiện trong lòng mấy vị sư huynh kia cũng bất mãn sao? Không ở trong bóng tối ngang chân thì đã là tốt rồi.

Dưới đài, đệ tử nhao nhao nghị luận, nhưng bọn họ lại nói trúng rồi, thực lực con rối Cự Ma này đã sớm vượt qua tiêu chuẩn rồi, cho nên mấy tên đệ tử làm giám khảo khảo hạch mới giật mình.

- Ngươi... Ngươi thật sự là tán tu?

Thanh niên áo lam nhìn về phía Lâm Minh, trong ánh mắt có một chút kiêng kỵ, hắn có thể khẳng định, tương lai Lâm Minh tuyệt đối có thể trở thành Mệnh Vẫn tầng chín, nhưng lại không phải Mệnh Vẫn tầng chín bình thường, một kích đánh chết con rối Cự Ma thực lực Thần Hải, tu vi bản thân lại chỉ là Mệnh Vẫn tầng tám, thiên phú này, tuyệt đối có thể liệt vào trong hàng ngũ đệ tử thân truyền đỉnh cấp.

Người như vậy, thanh niên áo lam cũng không tin hắn là một tán tu.

Tiến vào Thần Vực lâu như vậy, khí tức võ giả hạ giới trên người Lâm Minh đã bị hoàn toàn bị che dấu, hắn không trực tiếp trả lời, mà lại nói:

- Ta muốn gặp đảo chủ, vị sư huynh này, có thể phiền toái thông báo một chút không?

Thanh niên áo lam trầm mặc một chút, nhìn Lâm Minh thật sâu, vẫn là nói:

- Ta chỉ có thể thông báo cho trưởng lão nội môn, sẽ lại có trưởng lão bẩm báo cho đảo chủ, về phần đảo chủ có thể gặp ngươi hay không, ta đây cũng không dám cam đoan.

Thanh niên áo lam đã nhìn ra, Lâm Minh không phải là tham gia khảo hạch, người như hắn, tùy tiện đi tới một cái đại tông môn, bao gồm Thánh địa của Thần Vực, đều có thể thoải mái chiếm được một cái thân phận đệ tử thân truyền, cần gì phải đến tham gia khảo hạch nhập môn Tiêu Dao Đảo?

Thanh niên áo lam có thể nhìn ra được, những đệ tử nhập môn kia tự nhiên cũng không phải kẻ ngốc, lúc này không ít người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Lâm Minh, không nghĩ tới khảo hạch nhập môn bọn họ lại có một nhân vật lợi hại như vậy trà trộn vào, về phần đệ tử võ đạo thế gia lục phẩm, thất phẩm, tại trước mặt thiên tài đỉnh cấp chỉ là chê cười.

- Hắn tương lai khẳng định có thể trở thành Thần Quân a...

- Đâu chỉ là Thần Quân, nói không chừng có một chút hy vọng trở thành nhân vật cao cấp nhất của
Tiêu Dao Đảo đấy.

Những đệ tử nhập môn này nghị luận, Lâm Minh cũng không để ý tới, mà lại nói:

- Ừ... Còn có một việc, lúc làm phiền sư huynh bẩm báo, thêm một cái tên tín vật là - Thủy Thiên Ngọc Giác.

- Tín vật? Được rồi...

Thanh niên áo lam trong lòng vừa động, hắn đoán Lâm Minh là theo người có quan hệ không rõ với Đảo chủ (không rõ ở đây là chỉ thanh niên này không biết quan hệ là gì), có lẽ hậu nhân, cố nhân của Đảo chủ, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, cho nên đến đầu nhập vào Đảo chủ, nghĩ đến đây, thái độ của hắn đối với Lâm Minh lập tức chuyển biến rất nhiều, loại người có quan hệ với Đảo chủ này, bản thân lại thiên phú yêu nghiệt, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội.

- Vị sư đệ này, tại hạ đã phát tin tức đi, không bằng đi tới phòng bậc trung đợi một chút?

Thanh niên áo lam vẻ mặt ôn hoà nói, Lâm Minh tự nhiên hiểu được nguyên nhân thái độ đối phương chuyển biến, cười cười nói:

- Vậy làm phiền sư huynh.

Dưới phần đông ánh mắt hâm mộ của đám đệ tử nhập môn, Lâm Minh theo một tên đệ tử Thần Hải tới một căn phòng bậc trung chờ đảo chủ tuyên triệu.

Kỳ thật Thủy Thiên Ngọc Giác này, quả thật là tín vật của Mộ Thiên Tuyết và cô cô của nàng, bởi vì đây là bằng chứng gặp mặt của họ với nhau, nhưng về sau thân thể Mộ Thiên Tuyết bị hủy diệt, vật phẩm tùy thân cũng không còn kiện, toàn bộ bị hủy diệt thành tro bụi, Thủy Thiên Ngọc Giác tự nhiên cũng không còn.

Mặc kệ Đảo chủ Tiêu Dao Đảo có biết Thủy Thiên Ngọc Giác tồn tại hay không, hai chữ Thủy Thiên chính là tên của cô cô Mộ Thiên Tuyết – Mộ Thủy Thiên, hắn cũng nên liên tưởng được một chút.

Cho nên Lâm Minh cũng không lo lắng, chỉ cần tin tức truyền tới, Đảo chủ Tiêu Dao Đảo sẽ gặp hắn.

Mà lúc ở phòng bậc trung chờ, Lâm Minh chợt từ trong dao động linh hồn của Mộ Thiên Tuyết, cảm nhận rõ ràng cảm giác bất an.

Ở trong ấn tượng của Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết là người có thái độ làm người quả quyết, cũng vô cùng lạnh lùng, dường như sự tình gì cũng sẽ không khiến nàng quá để ý, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Minh cảm nhận được sự bất an từ trên người Mộ Thiên Tuyết, chờ mong và lo lắng đan xen vào nhau.

- Mộ cô nương?

Lâm Minh nhẹ nhàng hô một tiếng, quả thật, đã cách 5 vạn năm, gặp lại thân nhân năm đó, cũng đã là cảnh còn người mất, khó tránh khỏi sẽ vô cùng cảm khái, hơn nữa, thậm chí Mộ Thiên Tuyết không xác định cô cô của nàng có còn ở nhân thế hay không?

- Ta không sao, chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ năm đó, có chút hoài cảm mà thôi, hơn nữa... Không biết muội muội ta có ở lại chỗ này không...

Mộ Thiên Tuyết nói tới đây, ánh mắt có chút mong chờ, đại kiếp nạn năm đó, nàng đem muội muội truyền tống đi, dặn nàng sống cho thật tốt, nàng tới nơi này tìm được cô cô, sau đó có chờ mình không?

Nàng chỉ sợ không biết linh hồn của mình có đủ năng lực tồn tại ở trong người trung gian này hay không? (ý nói là Lâm Minh)

Nghĩ đến đây Mộ Thiên Tuyết lắc đầu, trong lòng thầm than, lúc này cảnh gặp lại người thân khó có thể dùng lời nói để tả được, cho dù lòng nàng lạnh như băng, nhưng mà giờ phút này cũng bị hòa tan.

- Vị này chính là Lâm sư điệt sao?

Lâm Minh đợi nửa canh giờ, một lão nhân áo xám xuất hiện trong phòng, hắn lúc trước đã biết họ của Lâm Minh.

- Đúng là vãn bối.

- Ha ha, đảo chủ tuyên triệu, mời đi theo ta!

Lão nhân áo xám đánh giá trên dưới Lâm Minh một cái, lúc trước hắn từ thanh niên áo lam biết được thiên phú của Lâm Minh, cộng thêm hắn cùng với một người không biết có quan hệ với Đảo chủ, tự nhiên tràn ngập hứng thú với Lâm Minh.

- Vâng!

Lâm Minh trong lòng vui vẻ, đứng lên đi theo lão nhân áo xam, hai người thông qua một cái truyền tống trận, đi tới chỗ chủ đảo Tiêu Dao Đảo.

Chủ đảo này diện tích so với 36 phó đảo cộng lại còn lớn hơn một chút, trên đảo trừ chủ kiến trúc Tiêu Dao Cung ra, còn có rất nhiều phàm nhân sinh hoạt, những phàm nhân này cùng loại với phầm nhân đệ tử trong Phượng Tiên Cung của Phượng tộc thượng cổ, bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, điều kiện tu luyện vô cùng tốt, trong đó đệ tử thiên phú ưu tú, sẽ được trực tiếp chọn vào Tiêu Dao Cung.

Lão nhân áo xám và Lâm Minh ở trên không trung bay vù vù, lão nhân quay đầu lại nhìn Lâm Minh một cái, tùy ý hỏi.

- Lâm sư điệt là cố nhân của Đảo chủ sao?

Lâm Minh nói:

- Vãn bối là họ hàng xa của Tiêu đảo chủ, xem như chi nhanh dòng thứ.

Cớ này hắn đã định sẵn rồi, không thể nhắc tới Mộ Thủy Thiên, thì chỉ còn cách giả mạo họ hàng xa của Đảo chủ, thân phận như vậy hợp tình hợp lý, cũng sẽ không khiến người khác chú ý.

- Ha ha, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, thân thích của đảo chủ, quả nhiên thực lực phi phàm a.

Lão nhân áo xám chậc chậc ngợi khen:

- Ừ, chúng ta đến rồi!

Lão nhân áo xám chỉ chỉ một tòa cung điện lớn lơ lửng phía trước, tòa cung điện này toàn thân có màu xanh sậm, dường như được tạo thành từ Thanh Ngọc vậy.

Lâm Minh từ xa nhìn lại, phát hiện cả tòa cung điện này chính là một kiện Pháp bảo, hơn nữa là cấp bậc linh khí, giống như Thánh Khí Các của Phượng Tiên Cung, có một kiện cung điện cấp linh khí như vậy, gặp phải địch nhân tấn công, tự nhiên sẽ chiếm hết ưu thế.

........


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện