Ở hầm mỏ trong núi, Lâm Minh tiện tay đánh vỡ đá tím nhạt, bụi đá ào ạt rơi xuống, trong tay Lâm Minh xuất hiện một mảnh vỡ màu đen, nhìn không có gì nổi bật.
Lâm Minh cầm mảnh vỡ trong tay, tuy rằng nhìn rất cổ xưa, nhưng nếu dùng cảm giác tra xét, có thể cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo của nó.
- Đây là cái gì?
Trong lòng Lâm Minh khẽ động, hắn cảm giác đây là mảnh vỡ vũ khí, không ngờ trải qua thời gia xa xôi như thế mà trên mảnh vỡ vũ khí này vẫn còn sót một tia dao động năng lượng.
- Là mảnh vỡ Linh khí tuyệt phẩm.
Lúc này, trong đầu Lâm Minh vang lên tiếng nói của Mộ Thiên Tuyết.
Giữa Bí cảnh Dị Giới và Chủ thế giới Thần Vực tồn tại vách tường không gian, tồn tại càng mạnh càng khó xuyên thấu tầng ngăn cách này, thậm chí cả khôi lỗi chiến tranh cùng thân ngoại hóa thân cũng không ngoại lệ. Nhưng mà Ma Phương cùng những thứ trong không gian Ma Phương lại không bị hạn chế này.
Lúc trước tiến vào bí cảnh Thần Thú, Ma Phương cũng xuyên qua bình thường. Hơn nữa lúc ở Thiên Diễn Đại Lục, Hỗn Nguyên Thiên Tôn dùng đại pháp lực đóng kín cả vị diện Thiên Diễn Đại Lục, ngoài võ giả bản thổ ra, bất kỳ võ giả Thần Vực tu vi vượt qua Thần Hải đều không thể vào được Thiên Diễn Đại Lục. Đây là Hỗn Nguyên Thiên Tôn làm ra bảo hộ cho truyền thừa mà ngài ấy để lại.
Nhưng Ma Phương vẫn mang theo linh hồn Mộ Thiên Tuyết tiến vào, về sau được Lâm Minh lấy được.
Đối với điểm này, Lâm Minh chỉ có thể giải thích bằng Ma Phương không bị pháp tắc Bí cảnh trói buộc.
Mộ Thiên Tuyết dùng cảm giác tra xét mảnh vỡ này, nói:
- Mảnh vỡ này đã tồn tại không biết bao nhiêu triệu năm, nó có thể bảo trì sắc bén là vì ở trong mạch khoáng Tử Dương thạch này, được nguyên khí thiên địa tẩm bổ, bằng không chỉ sợ đã sớm mục nát rồi.
- Mảnh vỡ Linh khí tuyệt phẩm... vậy không biết là thực lực thế nào mới đánh nát được nó, năm đó rốt cuộc là Bí cảnh Dị Giới này đã xảy ra chuyện gì?
- Ta không rõ Bí cảnh Dị Giới rốt cuộc có chứa bí mật gì, có lẽ làm thế giới chưa bị hủy diệt trong vũ trụ lần trước.
Tồn tại của Bí cảnh Dị Giới là điều bí ẩn đối với võ giả Thần Vực, cho dù là Mộ Thiên Tuyết cũng không biết đáp án.
- Vậy mảnh vỡ này có ích gì?
Lâm Minh hỏi.
- Không có tác dụng lớn, nếu có Đại sư luyện khí đỉnh cấp rèn lại, có thể làm thành một món Thánh khí cực phẩm, ví dụ như hộ phù có tính công kích. Lúc trước hộ phù ngươi lấy được ở Thánh Khí Các chính là một mảnh vỡ Linh khí tuyệt phẩm thượng cổ, tuy nhiên vì trong đó ẩn chứa huyết mạch căn nguyên của chủ nhân khác, cho nên bị ta hấp thu.
Mộ Thiên Tuyết vừa nói thế, Lâm Minh mới nhớ năm đó mình vừa đến Thần Vực, ở trong Thánh Khí Các Phượng Minh Cung, trước sau lấy đi hai món Thánh khí cực phẩm. Một món là Phượng Huyết Thương, còn lại là hộ phù Thánh Giả Ý Chí, về sau hộ phù này bị Ma Phương hấp thu.
Bây giờ ngẫm lại, hộ phù đó cũng tạo ra tác dụng trải nền cho Mộ Thiên Tuyết hoàn toàn thức tỉnh về sau. Bằng không ở trong bí cảnh Thần Thú, Mộ Thiên Tuyết chưa chắc có được lực lượng chiết xuất tinh hoa tủy Rồng trong long cốt cho mình dùng.
Lâm Minh ném mảnh vỡ Linh khí tuyệt phẩm này cho một đệ tử Toàn Đan, nếu Mộ Thiên Tuyết đã xem xét ra nó, Lâm Minh cũng không có cảm giác gì, dù sao Đại sư luyện khí cũng không dễ tìm.
Đối với Lâm Minh, không có thứ gì trong hầm mỏ này đáng để hắn chú ý, Tử Dương thạch, phải có cả trăm cả tỷ mới thể hiện được giá trị.
Cứ thế, ở trong hầm mỏ này, mấy trăm đệ tử Toàn Đan không ngừng đào bới, khai thác, rất nhiều Tử Dương thạch được đào ra, nguyên khối bỏ vào Tu Di Giới.
Đối với võ giả, không ngủ 10 ngày 10 đêm cũng sẽ không sao, nhưng công tác đào bới Tử Dương thạch lại tiêu hao không ít. Bởi vì đá chỗ này rất cứng, những đệ tử Toàn Đan tiêu hao chân nguyên rất nhanh, phải thường xuyên dừng lại dùng đan được.
Còn rất nhiều đệ tử thân truyền lại không làm việc gì, bọn họ đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi đại chiến bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Tuy nhiên hầm mỏ này quả thật rất bí mật, nhóm người này làm việc trong này nhiều ngày, đừng nói người Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc tập kích, ngay cả một con cự ma hồng hoang cũng không có, hơn nữa dù cho bão cát đỏ bùng nổ nhiều lần cũng không ảnh hưởng gì.
- Ha ha, vốn ta nghĩ nhân số chúng ta quá ít, gặp phải nguy hiểm là chết chắc rồi. Bây giờ xem ra, tới đây là kiếm lớn, đã sắp 3 ngày rồi cũng không xảy ra chuyện gì, cứ suôn sẻ khai thác tài nguyên, Tu Di Giới của ta sắp đầy một nửa, bên trong chẳng những có Tử Dương thạch, còn có Tử Dương tinh giá trị rất cao. Tuy rằng mệt như chó, nhưng ngẫm lại sau khi ra ngoài còn trả lại một phần, ta liền hưng phấn.
Đệ tử Toàn Đan trong hầm mỏ đều mệt đầy mồ hôi, nhưng hứng khởi tăng vọt. Vốn bọn họ nghe Diệp Thủy Đồng nói tông môn sẽ trả lại 2-3% thu hoạch còn chưa rõ là sao, nhưng bây giờ nhìn lại Tử Dương thạch trong Tu Di Giới, bọn họ mới ý thức được đây là tài phú cỡ nào.
Mỗi người bọn họ có thể thu hoạch được sáu bảy mươi triệu Tử Dương thạch, ngày sau có thể lấy trở về hơn 1 triệu, đối với gia tộc nhỏ thì đây là con số rất lớn.
"Mỗi người thu hoạch 60-70 triệu Tử Dương thạch, mấy ngàn đệ tử, có thể thu gom 100 tỷ, còn Tiêu Dao Đảo bỏ ra chi phí 20 tỷ, giá trị lợi nhuận 5-6 lần. Nhưng mà, còn có vốn ẩn là đổ vào tính mạng phân nửa đệ tử thân truyền của tông môn, đây là một trận chiến đập nồi dìm thuyền."
Lâm Minh nghĩ vậy, trong ánh mắt chợt lóe lên, quay đầu nhìn ra ngoài
cửa hầm mỏ. Ở bên ngoài hầm mỏ, bão cát còn đang thổi gió mạnh khủng bố, đừng nói nhìn bằng mắt, ngay cả cảm giác cũng không vươn ra bao xa. Bởi vì cát đỏ trong Bí cảnh Hồng Hoang có thể che chắn cảm giác, cát đỏ bay đầy trời, cảm giác xuyên thấu ra ngoài cũng không xa được mấy dặm.
Địch tập kích?
Lâm Minh đứng dậy, đánh lén giữa thời tiết tồi tệ này quả thật là thần không hay quỷ không biết, không ai tra xét được. Cũng như hai quân giao chiến ở phàm giới, mai phục quân địch giữa trời mù sương.
Nhưng mấu chốt là ở trong bão cát, mình không phát hiện được kẻ địch, kẻ địch cũng phải không phát hiện ra mình mới đúng. Bọn họ làm sao tra xét được tung tích của mình, huống chi bọn họ còn phải ẩn giấu tiến vào trong hầm mỏ ngăn cách cảm giác!
Chẳng lẽ là... phản đồ?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Minh xẹt qua một tia âm trầm, hắn đứng dậy tới gần Diệp Thủy Đồng nói mấy câu. Hắn không dùng chân nguyên truyền âm, thính lực của võ giả vốn đã rất tốt, dù cho hiện trường đào mỏ "đinh đinh đang đang", bọn họ vẫn nghe rõ ràng.
Diệp Thủy Đồng cùng mấy đệ tử thân truyền bên cạnh nàng liền sững sờ.
- Lâm sư đệ nói sao? Có kẻ địch đánh lén chúng ta? Ngươi xác định?
Diệp Thủy Đồng khó tin nhìn Lâm Minh, nàng vươn cảm giác ra ngoài hầm mỏ, nhưng chỉ có thể kéo ra xa vài dặm, sau đó sẽ bị màn cát đỏ ngăn cản, chỉ có thể thấy một mảnh đỏ rực, ngoài ra không thể tra xét được gì!
"Thế này...."
Diệp Thủy Đồng có chút không tin nổi, tu vi của nàng là Thần Hải hậu kỳ, còn Lâm Minh chỉ là Mệnh Vẫn tầng tám. Cảm giác tra xét là phải xem linh hồn lực, cho dù Lâm Minh có thiên tài đi nữa, linh hồn lực của hắn có thể mạnh hơn nàng?
Tuy rằng Lâm Minh thu liễm linh hồn lực của mình, nhưng Diệp Thủy Đồng vẫn có thể cảm nhận loáng thoáng. Lúc nàng đối diện Lâm Minh, có thể chú ý tới mũi nhọn cô đọng trong ánh mắt Lâm Minh, đó gọi là "hư không sinh điện". Nhưng đây là ý chí của Lâm Minh, thể hiện chiến linh cô đọng, cảm giác lại không có liên quan tới chiến linh
Nói lùi lại, dù cho linh hồn lực của Lâm Minh mạnh hơn nàng cả khúc cũng vô dụng, muốn phát hiện địch tập kích trong môi trường tồi tệ này, phải mạnh hơn nàng gấp 10-20 lần mới được!
Không riêng gì Diệp Thủy Đồng nghi ngờ, các đệ tử thân truyền khác cũng tràn đầy hoài nghi nhìn Lâm Minh.
Lâm Minh nhíu mày, hắn cũng biết mình nói vậy rất khó có sức thuyết phục, tuy nhiên hắn không thể giải thích. Linh hồn lực của hắn quả thật chưa chắc mạnh hơn Diệp Thủy Đồng, nhưng cũng không thể nói với bọn họ là trong người mình có một cái không gian kỳ dị, trong đó còn sống nhờ một linh hồn cường giả là nửa bước Giới Vương. Đối với linh hồn lực khủng bố của Mộ Thiên Tuyết, cho dù là cách trăm dặm trong lốc xoáy đỏ này, nàng vẫn có thể dễ dàng phát hiện.
- Lâm sư đệ, ngươi làm sao phát hiện? Không thể nói giỡn lung tung, nếu tính sai, đại đội chúng ta tùy tiện trốn ra ngoài, chưa đợi địch tập kích đã bại lộ vị trí, dẫn tới rắc rối.
Ở phía sau Mộ Thiên Tuyết, Tống sư đệ bước ra nói.
- Đúng vậy, Lâm sư đệ, dù sao ngươi cũng phải nói ra lý do chứ, ngươi đừng nói với chúng ta là ngươi dựa vào cảm giác phát hiện được.
Lại một nữ đệ tử bên cạnh Tống sư đệ nói.
- Ta đã nhắc nhở các người, về phần làm sao ta biết được, thật có lỗi không thể nói. Đừng quên ta không phải đệ tử Tiêu Dao Đảo, ta có thể làm đã làm, không tin ta cũng không còn cách nào. Ta ra ngoài trước, ở trong hầm mỏ này, sẽ chỉ bị người ta đóng cửa đánh chó.
Lâm Minh nói xong liền muốn đi ra ngoài, ở trong hầm mỏ vững chắc này là tự tìm đường chết. Nếu đối phương ném công kích vào trong hầm mỏ, như vậy uy lực bùng nổ trong hầm mỏ khép kín sẽ chỉ tăng gấp đôi uy lực, đủ hiểu được kết cục sau đó!
- Chờ đã, Lâm sư đệ, ta tin lời ngươi!
Diệp Thủy Đồng đột nhiên lên tiếng, thiên tài như Lâm Minh có rất nhiều cơ duyên, thật sự có thủ đoạn đặc thù gì, nàng cũng có thể chấp nhận. Các đệ tử khác do dự một lúc, cũng không phản đối, một đệ tử nói:
- Nếu Diệp sư tỷ đã nói thế, vậy chúng ta tạm thời cho là vậy... Chúng ta mau chóng rút lui, đồng thời dùng Tiêu Dao Lệnh thông báo cho Bạch sư huynh qua đây hỗ trợ, chỉ mong... chúng ta đừng tạo thành trò cười.
Đệ tử này nói, vẻ mặt không được tự nhiên, rõ ràng là đang nghĩ nếu thật làm ra trò cười xấu hổ, mà theo hắn thấy khả năng xảy ra là không nhỏ.
Nghe hắn nói thế, khóe miệng Lâm Minh nhếch lên cười lạnh:
- Tìm cầu viện?
Đệ tử kia sững sờ, thấy Lâm Minh cười, hắn liền không được tự nhiên.
- Ngươi... ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ không nên làm thế? Chúng ta mới có chút người như thế, đối phương dám đường dài đột kích, chắn rằng thực lực mạnh hơn chúng ta nhiều, không cầu viện chẳng lẽ còn đi đánh với bọn họ?