Vũ Cực Thiên Hạ

Đối Chất


trước sau

- Các ngươi là nói gần như tiêu diệt toàn bộ đệ tử của Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn? Trong đó bao gồm bốn thiên tài Thần Hải hậu kỳ, Cổ Đạo Danh, Hồn Hoàn Sơn, Công Dương Cốt Đả và Hồn Thiên Lý ư!

- Đúng vậy!

Tiêu Thủy Quân đáp giòn tan, trên mặt đeo vẻ tươi cười có hơi tự đắc.

- Tổng cộng diệt địch vượt qua hai trăm người, hơn nữa...

Ở bên cạnh Tiêu Thủy Quân, Diệp Thủy Đồng bổ sung một câu, lại chỉ chỉ vào Lâm Minh, nói:

- Bốn cao thủ đại Thần Hải hậu kỳ Cổ Đạo Danh, Hồn Hoàn Sơn, Công Dương Cốt Đả và Hồn Thiên Lý toàn bộ đều chết dưới tay Lâm sư đệ!

- Ngươi nói đùa à?

Đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn trợn to mắt quát lớn, thiếu chút nữa bóp nát ngọc giản cầm trong tay. Kỳ thật hắn cũng biết, Diệp Thủy Đồng dám nói như vậy, hơn phân nửa là sự thật. Cho dù là Lâm Minh vận dụng một ít thủ đoạn đặc biệt, có thể giết chết bốn người Cổ Đạo Danh, Hồn Hoàn Sơn, Công Dương Cốt Đả, Hồn Thiên Lý, cũng đủ để chứng minh hắn là một nhân vật đáng sợ. Dưới tình huống như vậy, nếu Bạch Minh Ngọc muốn giết chết Lâm Minh, không phải không có khả năng bị Lâm Minh giết chết ngược lại!

- Trong quân không nói đùa! Đại trưởng lão các hạ thỉnh không cần nghi ngờ ta như vậy! Đệ tử sẽ không nói đùa trên chuyện như vậy! Nếu đại trưởng lão các hạ vẫn không tin, có thể đi hỏi các đệ tử khác!

Diệp Thủy Đồng thản nhiên đối mặt nói với Tiêu Hạo Càn. Tiêu Hạo Càn cắn chặt răng, một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục xem chiến báo trong ngọc giản. Hắn thật ra muốn nhìn xem, rốt cuộc là Lâm Minh dùng biện pháp gì đánh chết những võ giả Thần Hải hậu kỳ kia.

Nhưng mà xem tiếp xuống phía dưới, Tiêu Hạo Càn lại trừng lớn hai mắt. Vốn hắn nghĩ rằng Lâm Minh hẳn là sử dụng mưu kế gì đó, kết quả không nghĩ tới hoàn toàn là ngay mặt đánh chết!

Nếu nói đối phó với Công Dương Cốt Đả và Hồn Thiên Lý còn là giậu đổ bìm leo. Như vậy đối phó với Cổ Đạo Danh và Hồn Hoàn Sơn, thì hoàn toàn là đối mặt quyết đấu, ở dưới kiềm chế phối hợp của Diệp Thủy Đồng đã liên tiếp giết chết hai người!

- Này...

Tiêu Hạo Càn nhìn về phía Lâm Minh:

- Ngươi...

Hắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải. Lâm Minh chỉ mới là Mệnh Vẫn tầng tám a!

Lúc này. Bạch Khê cũng trong ánh mắt lóe sáng. Tuy rằng không thể tin, nhưng loại chuyện này không có khả năng giả tạo, bởi vì rất dễ dàng bị vạch trần.

Bạch Khê đang nghĩ như vậy. Đột nhiên nhìn thấy trong ngọc giản chiến báo, Tiêu Thủy Quân viết ra lời suy đoán: Trong hầm Tử Dương thạch, đám người Tiêu Thủy Quân, Diệp Thủy Đồng ở bão cát bị người đánh trộm, hoài nghi là do phản đồ bán đứng, cuối cùng bắt sống Công Dương Cốt Đả, khảo vấn ra kết quả, dựa theo lời nói của Công Dương Cốt Đả, người bán đứng bọn họ chính là Bạch Minh Ngọc!

Vốn lúc đó Công Dương Cốt Đả cũng không dám khẳng định người bán đứng Diệp Thủy Đồng kia chính là Bạch Minh Ngọc, nhưng Tiêu Thủy Quân cố ý xem nhẹ điểm này, cố ý nói hàm hồ cho qua, làm cho người ta có cảm giác là: Công Dương Cốt Đả đã khẳng định thân phận phản đồ của Bạch Minh Ngọc.

Phương pháp sáng tác như vậy, đương nhiên là để giảm bớt một chút tội cho Lâm Minh vì tiền trảm hậu tấu.

- Một đám nói bậy!

Bạch Khê đột nhiên bùng phát khí thế toàn thân, bóp chặt hai nắm tay, chỉ nghe “bùng” một tiếng nổ vang, ngọc giản chiến báo trong tay lão bị bóp thành bột phấn.

- Công Dương Cốt Đả rõ ràng là lòng muông dạ thú, thấy Minh Ngọc thiên phú cực cao, là người có thể được đề cử nhất làm đảo chủ tương lai của Tiêu Dao Đảo ta, sẽ nguy hại đến Huyền Cốt tộc của chúng, nên trước khi chết cắn một ngụm, muốn hãm hại Minh Ngọc... Minh Ngọc là ta nhìn hắn lớn lên, làm sao hắn có thể làm ra loại chuyện này!

Bạch Khê nói thanh âm vang dội như tiếng chuông đồng, mỗi một chữ phun ra, đều quanh quẩn không dứt trong thế giới này. Khí thế như thế chấn cho Tiêu Thủy Quân sắc mặt trắng bệch, nàng ở trong đệ tử thân truyền địa vị cũng chỉ là hạng trung, có bao giờ đối mặt với cơn phẫn nộ quá mức của Thái thượng trưởng lão? Bạch Khê chính là người gần như đạt tới cảnh giới Thánh Chủ, nếu Tiêu Dao Đảo là Thánh địa, lão cũng có thể được xưng hô là Thánh chủ, chẳng qua chỉ là Thánh chủ ở tầng dưới cùng mà thôi.

Diệp Thủy Đồng nắm tay Tiêu Thủy Quân, nói:

- Thái thượng trưởng lão! Chúng ta là bẩm báo chi tiết mà thôi, những điều này quả thật là theo như lời của Công Dương Cốt Đả!

- Hừ! Thứ vớ vẩn như vậy, vừa nghe là biết giả, không cần viết ra trong ngọc giản làm gì!

Bạch Khê phất tay một cái, những bột phấn ngọc giản kia bay vụt ra ngoài, toàn bộ bắn vào trong nham thạch cứng rắn, bắn lên vô số vụn đá. Động tác như vậy lại khiến thân mình Tiêu Thủy Quân run lên, nàng không kìm nổi suy nghĩ, nếu những ngọc giản nát bấy này đánh vào trên thân mình, sẽ là kết quả gì...

- Vừa nghe là biết giả? Bạch trưởng lão vì đâu nói như vậy?

Ở bên cạnh Tiêu Thủy Quân, Lâm Minh lại hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng khí thế của Bạch Khê, bình tĩnh hỏi lại một câu.

Một câu hỏi lại này, lập tức khiến sắc mặt Bạch Khê sa sầm xuống, đây là chất vấn lão ở trước mặt mọi người!

Hơn nữa, Bạch Minh Ngọc còn là con cháu Bạch gia của lão, cấu kết với Huyền Cốt tộc cùng Đoạn Hồn Sơn, nhiều năm qua luôn luôn mưu hại thiên tài Tiêu Dao Đảo, như vậy tội danh này rất ác liệt! Bạch gia bọn họ đều chịu đựng không nổi!

Điều này làm sao Bạch Khê có thể thừa nhận?

Lâm Minh chất vấn một câu, không đơn giản là nghi ngờ lão, nghi ngờ Bạch Minh Ngọc, hay là nghi ngờ Bạch gia bọn họ!

Bạch gia, Tiêu gia, đây là hai đại gia tộc chính yếu của Tiêu Dao Đảo, mặc dù hai nhà có thiên ti vạn lũ quan hệ, nhưng cũng có cạnh tranh lợi ích, nếu Bạch gia phát sinh chuyện tai tiếng như vậy, không thể nghi ngờ sẽ làm ảnh hưởng thật lớn tới danh dự của Bạch gia!

- Ngươi thì tính cái gì chứ! Ngươi cũng dám chất vấn lão phu ư!?

Khi Bạch Khê nói chuyện, ánh mắt gần như ngưng hóa thành thực chất, giống như hai thanh lợi kiếm, đột nhiên bắn về phía Lâm Minh!

- Bạch trưởng lão! Ngươi!

Tiêu Hạo Thiên không nghĩ tới Bạch Khê nói động thủ liền động thủ, vị trí hắn vốn ở ngay phía sau Bạch Khê, muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.

Về phần mấy trưởng lão ở bên cạnh Lâm Minh, sợ ngỗ nghịch với Bạch Khê, cũng không ai dám ra tay ngăn cản.
Hơn nữa nói đến Bạch Khê này cũng không phải công kích thực chất hóa, chỉ là định cho Lâm Minh nếm chút khổ sở, nhiều nhất là linh hồn bị hao tổn cường độ thấp, cũng không phải muốn lấy mạng Lâm Minh.

“Vù!”

Ngay khoảnh khắc đó Lâm Minh chỉ cảm thấy dường như bị hai lưỡi dao cực kỳ sắc bén đặt ngay mi tâm, chỉ cần lưỡi dao sắc bén vừa động, là có thể xỏ xuyên qua thức hải của hắn.

Lão tặc này!

Lâm Minh cắn mạnh răng một cái, ý niệm chìm vào tinh thần chi hải, ở trên vùng trời tinh thần chi hải, chiến linh Hồng Mông thành hình hoàng kim gào thét bay ra, cùng lúc đó, hình chiếu chiến linh thực chất hóa bao phủ phạm vi mười trượng quanh thân Lâm Minh, giống như tầng tầng chiến giáp bao vây quanh Lâm Minh.

“Coong!”

Thế giới ý chí vỡ nát, mà ánh mắt lưỡi kiếm của Bạch Khê cũng không ngừng tan rã. Kỳ thật ánh mắt của võ giả không có khả năng trở thành thanh kiếm thật sự, ánh mắt của Bạch Khê lại có lực sát thương, là bởi vì lão rót vào trong đó một lũ ý niệm. Mà về đấu tranh ý niệm, Lâm Minh thậm chí không sợ cường giả cảnh giới Thần Quân.

- Hả? Chiến linh Hoàng Kim?

Các trưởng lão ở đây đều là cao thủ kiến thức rộng rãi, sao có thể không nhận ra hình chiếu thế giới ý chí của chiến linh Hoàng Kim hình thành.

Bạch Khê phát ra ánh mắt lưỡi kiếm, cũng là hình chiếu ý chí thực chất hóa, chẳng qua chỉ là ngưng tụ hình chiếu thành hình dạng kiếm, còn Lâm Minh lại biến ảo hình chiếu ý chí của hắn thành tầng tầng tấm thuẫn, ngăn cản công kích của hai đạo ánh mắt lưỡi kiếm này!

Chỉ có chiến linh Hoàng Kim, mới có thể trực tiếp ngưng tụ hình chiếu ý chí thành Ý Chí Kiếm thực chất hóa, Ý Chí Thuẫn, Ý Chí Mâu, trực tiếp công kích và phòng ngự, hoặc là ngưng tụ thành ý chí xúc tua, ý chí lưới, ý chí sợi tơ các thứ... để ảnh hưởng tới hành động của đối thủ, khiến đối thủ xuất hiện sai lầm ở trong công kích.

Điểm này, chiến linh Thanh Đồng và chiến linh Bạch Ngân căn bản không được làm, chúng chỉ có thể rót vào trong vũ khí, phi tiêu, hoặc là lá cây, cát, hoặc trong không khí, để chúng trở thành tràn ngập lực sát thương.

Hiện tại Lâm Minh thi triển, không hề nghi ngờ là chiến linh Hoàng Kim.

- Hoàng kim thành hình, hơn nữa là chiến linh Hoàng Kim có chứa thuộc tính kỳ dị, phẩm chất thuộc tính cực cao!

- Lâm Minh mới là Mệnh Vẫn tầng tám, không biết tu luyện như thế nào được vậy!

Chiến linh Hoàng Kim khó có được; chiến linh Hoàng Kim có thuộc tính đặc thù càng hiếm có. Vốn trước đây chiến linh của Lâm Minh chỉ là có một tia thuộc tính sinh sôi không thôi, cũng không mãnh liệt lắm, đến sau rèn luyện ở trong không gian Hồng Mông, nhuộm dần khí Hồng mông chân chính, làm cho chiến linh của Lâm Minh vô cùng cô đọng, khí Hồng mông đó là một lũ gì đó trầm trọng như tinh tú, dùng để cô đọng ý chí, hiệu quả có thể nghĩ mà biết!

- Hả?

Bạch Khê hoàn toàn không nghĩ tới, mình dùng ý niệm công kích vốn chỉ định cho Lâm Minh nếm chút khổ sở, không ngờ bị Lâm Minh trực tiếp ngăn cản. Vừa rồi đương nhiên lão không dùng toàn lực, chỉ là để khiển trách Lâm Minh chống đối lão. Nhưng hiện tại một kích không có kết quả, với tu vi của lão, đương nhiên không có khả năng tăng thực lực lên một cấp tiếp tục công kích Lâm Minh, đó chính là tự đánh mất thân phận của mình!

- Ngươi thật có gan lớn!

Bạch Khê lạnh lùng nói. Đối với Lâm Minh chú định là tiểu bối địch nhân của mình này, đối phương thiên phú càng cao, càng khiến lão có tâm tư hận không thể nhanh chóng diệt trừ hắn.

Lâm Minh hít sâu mấy hơi thở, hơi trở lại yên tĩnh khí huyết xao động trong cơ thể, cười ha hả nói:

- Bạch trưởng lão! Ta tính là thứ gì vậy ngài cũng không cần nghiên cứu kỹ!

Một câu nói ra như đùa này, rõ ràng là nói châm chọc. Tim trong lòng Diệp Thủy Đồng nhảy bộp một cái, cực kỳ hết biết nói gì.

Hiện tại Bạch Khê bóp nát ngọc giản, còn không biết người phế đi Bạch Minh Ngọc chính là Lâm Minh, nếu biết được thì còn không biết sẽ là hậu quả gì nữa! Van cầu đại ca ngươi cũng không cần kích thích lão mà!

Tiêu Thủy Quân cũng liên tục nháy mắt ra hiệu cho Lâm Minh, mà Lâm Minh lại làm như không thấy, tự mình nói:

- Bạch trưởng lão! Thời điểm bão cát cuồn cuộn mãnh liệt mờ mịt, chúng ta núp tránh ở trong hầm mà lại đều bị người đánh trộm, ngài đại khái cho rằng đây là chuyện đương nhiên ư? Ngài một mực chắc chắn chúng ta không có bất kỳ bằng chứng, là một đám nói bậy ư? Chẳng lẽ là có tật giật mình, sợ kết quả bị chứng thật, tổn thương đến danh dự Bạch gia các ngươi?

- Láo xược!

Bạch Khê đột nhiên tiến lên trước một bước, núi đỏ dưới chân lão ầm ầm chấn động, gần như bị một bước của lão đạp nứt ra. Lời nói của Lâm Minh khiến Bạch Khê đã hoàn toàn động sát tâm.

Tuy nhiên lần này, Tiêu Hạo Thiên đã có chuẩn bị, thân mình nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở giữa Lâm Minh và Bạch Khê:

- Bạch trưởng lão bớt giận! Lâm Minh chú ý một chút lời nói của ngươi!

Tiêu Hạo Thiên nghiêm khắc nói...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện