Vũ Cực Thiên Hạ

Mặt Càng Sưng Lên


trước sau

Hình pháp trưởng lão và giám sát trưởng lão liếc nhau, đứng ở bên cạnh Bạch Khê, hai người bọn họ 1 chưởng quản hình pháp, một người giám thị đệ tử, sưu hồn tự nhiên phải bọn họ ra tay.

Về phần đảo chủ Tiêu Hạo Thiên, đã đứng ở bên cạnh Bạch Minh Ngọc chuẩn bị động thủ, nếu không động thủ thì linh hồn của Bạch Minh Ngọc sẽ tiêu tan.

Kỳ thật để Mộ Thủy Thiên ra mặt, Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác hãnh diện nào, trái lại kỳ thật hắn cảm thấy mình rất thất bại, đến cuối cùng, hay phải nhờ Mộ Thủy Thiên thu thập tàn cục, không có lời của nàng, hắn căn bản không trấn trụ được toàn trường.

- Thực lực... Vẫn là thực lực không đủ, nếu ta có thực lực cấp Thánh chủ, trên dưới tông môn sẽ không có nhiều người phản đối ta như vậy.

Tiêu Hạo Thiên nghĩ như vậy, thầm hạ quyết tâm.

Hắn lại quay đầu nhìn Bạch Khê nói:

- Bạch trưởng lão, xin mờ, nếu ngươi không động thủ, ta mà bắt đầu thì ngươi không sưu hồn được gì thì đừng trách ta.

Lúc này Bạch Khê giống như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, toàn thân hắn đều đang run rẩy:

- Được! Ta sưu, các ngươi nhiều lần chửi bới danh dự Bạch gia ta, hôm nay ta sẽ chứng minh! Tiêu Dao Đảo lập phái nhiều năm như vậy, Bạch gia ta ra vô số nhân kiệt! Phản bội Tiêu Dao Đảo để hãm hại thiên tài bổn môn, là hành vi phạm tội đáng khinh thường, người Bạch gia ta khinh thường loại này.

Đối với môn phái tự xưng là danh môn chính phái mà nói, đại khái có chuyện đệ tử cấu kết Ma đạo hãm hại bổn môn thì gần như là chuyện sỉ nhục gia tộc.

- Nói tục tĩu, nếu Minh Ngọc thật sự là phản đồ, ta sẽ nghiền xương hắn thành tro, vĩnh viễn từ bỏ tên hắn trên gia phả gia tộc, cũng ở trước mặt mọi người xin lỗi, trái lại. Nếu các ngươi đổ oan cho Minh Ngọc, ta muốn Lâm Minh chôn cùng! Từ xưa giết người thì đền mạng đây là chuyện đương nhiên.

Bạch Khê nói xong, đột nhiên một tay chỉ Lâm Minh, trong ánh mắt ẩn chứa vô tận sát khí và oán hận!

Chạm phải ánh mắt của Bạch Khê, Lâm Minh cũng cảm giác da đầu tê rần, loại ánh mắt này hắn rất quen thuộc, bởi vì hắn đã gặp qua rất nhiều lần, là loại ánh mắt cừu hận không chết không ngừng, bởi vì chuyện Âu Dương Bác Duyên trước kia, 1 khi gặp phải ánh mắt này, Lâm Minh liền trở nên khẩn trương, sau đó áp dụng một chút thủ đoạn nhổ cỏ tận gốc.

Tuy nhiên mặc kệ là Bạch Khê, hay là Âu Dương Bác Duyên năm đó, Lâm Minh đều không thể lập tức diệt trừ được bọn họ. Nhất là Bạch Khê, bởi vì chênh lệch quá lớn.

Mộ Thủy Thiên nghe xong Bạch Khê nói. Cười lạnh một tiếng:

- Chôn cùng? Ở trong mắt ta, tánh mạng Lâm Minh so với tánh mạng Bạch Minh Ngọc và danh dự Bạch gia các ngươi quý hơn ngàn vạn lần. Ngươi để Lâm Minh chôn cùng? Quả thực buồn cười! Ngươi không suy nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng, có cân lượng hay không ở trước mặt ta giảng đạo lý, cho dù Lâm Minh giết sai Bạch Minh Ngọc, vậy thì giết cũng đã giết, ta sẽ để Lâm Minh ở trước mặt mọi người xin lỗi một câu.

Cái gì gọi là mua dây buộc mình, Bạch Khê bây giờ đúng là thể hội sâu sắc nhất, mỗi một lời hắn nói qua với Lâm Minh bây giờ toàn bộ đều bị Mộ Thủy Thiên dùng nguyên mẫu đáp trở lại.

Bạch Khê sống mấy vạn năm qua, chưa từng nghẹn khuất giống như hôm nay, nhưng lại là ở trước mắt tất cả tiểu bối mặt Tiêu Dao Đảo!

Hắn đã quen thói quyền cao chức trọng, quen thói ra lệnh, làm sao có thể chịu được khuất nhục như vậy?

- Suy nghĩ xem ta có bao nhiêu cân lượng? Được! Ta muốn ngươi xem xem ta có bao nhiêu cân lượng! Có bản lĩnh, ngươi đón ta một kiếm.

Bạch Khê phẫn nộ quát, đột nhiên từ trong Tu Di Giới rút ra một thanh lợi kiếm màu xanh, chuôi kiếm này không chút ánh sáng, mũi kiếm bình thường, giống như là Hẹ xanh biếc, nhưng mà kiếm vừa ra tỏa ra khí tức mênh mông, cuồn cuộn mãnh liệt.

Đây rõ ràng là một kiện linh khí.

Tuy rằng trong lòng Bạch Khê nổi giận, nhưng cũng không bị phát điên, hắn biết mình 99% không phải đối thủ của nữ nhân thần bí này, cho nên nói chuyện rất có ý tứ, chỉ là một kiếm, mà phải chính diện tiếp, nữ nhân kia nếu như trúng phép khích tướng này thì sẽ chịu bất lợi, huống chi chỉ là 1 chiêu, khi mình không địch lại thì cũng không chịu thiệt quá lớn.

Đồng dạng, cũng dùng 1 kiếm này thử thực lực của nữ nhân thần bí, hắn chỉ cảm thấy khí tức nữ nhân này rất đáng sợ, nhưng đến tột cùng có phải phô trương thanh thế hay không thì lại không có cách nào xác định, nếu thực lực đối phương không bằng hắn mà còn mạnh miệng như vậy, thì cho dù liều mạng hắn cũng muốn cùng nữ nhân này tử chiến.

Hắn cũng muốn tìm hiểu, vì sao Tiêu Dao Cung lại xuất hiện một người thần bí như vậy, hơn nữa rõ ràng Tiêu Hạo Thiên còn biết người này.

- Kiếm định Càn Khôn!

Bạch Khê hét lớn một tiếng, trong đan điền, thế giới lực ẩn chứa trong đại thế giới bộc phát ra, trong lúc nhất thời, toàn bộ Tiêu Dao Cung đều chấn động. Bạch Khê vừa ra tay, một màn khó tin đã xảy ra, Bạch Khê và Mộ Thủy Thiên dường như tiến vào thời không dị thường, hoàn toàn cách ly với chủ thời (tức là thời gian thật).

Lâm Minh trong lòng sửng sốt, hắn không rõ ràng lắm đây đến tột cùng là lực trường hay là do đại thế giới trong cơ thể hai người, bây giờ bọn họ cùng ở trong một thời không độc lập giao thủ, như vậy, bất kể bọn họ giao thủ sinh ra phá hoại khủng bố tới cỡ nào thì cũng sẽ không lan đến gần chung quanh, nếu không, hai đại cường giả cấp Thánh chủ so chiêu, phen hội nghị trưởng lão này và toàn bộ Bí cảnh này đều bị sụp đổ rồi.

Ở trong không gian trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, Lâm Minh chỉ nhìn thấy ở bên cạnh Mộ Thủy Thiên, dấy lên ánh sáng trắng chói mắt, sau đó, tuyết lớn rơi xuống, tuyết phủ tám vặn dặm, toàn bộ thời không độc lập (đây có lẽ là đại thế giới của võ giả) đều bị bao phủ một mảnh trắng xóa.

Lâm Minh mở lớn mắt, từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy cường giả cấp bậc cao nhất so chiêu, chiêu thức ý cảnh của bọn họ, cho dù là mình chỉ nhìn được 1 phần ngàn thì cũng có ưu đãi rất lớn.

- Ầm ầm!

Trong không gian dị động, vô tận năng lượng băng hệ mênh mông hình thành một dải ngân hà sáng lạn, kéo dài tới vạn dặm, trực tiếp xuyên qua kiếm quang da trời của Bạch Khê!

Trong nháy mắt, bên cạnh thế giới của Bạch Khê xuất hiện vô số toái văn, Lâm Minh cảm giác trong khoảnh khắc kia, trong ý niệm của hắn đã không còn nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì, chỉ có ánh mắt tràn ngập màu trắng kia.

Sau đó, hắn nghe được bồng một tiếng như có gì nổ tung, tiếp theo ánh sáng trắng chợt thu liễm, Bạch Khê sắc
mặt tái nhợt ngã xuống, trên người hắn, trên tóc, trên râu, toàn bộ đều bị bao phủ băng tinh, những băng tinh này bám chặt da dẻ hắn, xâm nhập vào trong cơ thể, khiến cho toàn thân hắn không chịu nổi run lên.

- Ngươi... Ngươi...

Thanh âm của Bạch Khê cũng run rẩy, năng lượng băng hệ nhập thể, khiến cho toàn thân hắn trở nên cực lạnh. Vừa rồi, tại trước mặt nữ nhân thần bí này, hắn cảm giác mình giống như một đứa trẻ đối mặt với một người đã trưởng thành, căn bản không có sức phản kháng, thậm chí nếu nàng nguyện ý, có khả năng 1 chiêu giết chết chính mình rồi, chênh lệch quá xa, so với hắn tưởng tượng lúc đầu còn xa hơn.

Chung quanh rất nhiều trưởng lão đều trở nên câm như hến, Bạch Khê chính là cao thủ đứng đầu Tiêu Dao Đảo à, không ngờ cứ như vậy bị người tiện tay đả bại, như thế xem ra, nếu nữ nhân thần bí này nguyện ý, thậm chí có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ!

- Ngươi không nên xuất hiện ở trong thế lực cấp bậc như Tiêu Dao Đảo, ngươi rốt cuộc là ai?

Bạch Khê hoàn toàn không nhìn thấy dung mạo của Mộ Thủy Thiên, hắn cảm giác, Mộ Thủy Thiên có thể là Thánh chủ đỉnh phong, thậm chí là nhân vật đến gần Giới Vương, người như thế, làm sao có thể xuất hiện ở trong thế lực ngay cả Thánh Địa cũng chưa đạt tới như Tiêu Dao Đảo này chứ?

Mộ Thủy Thiên căn bản không trả lời, toàn trường cứ vậy giằng co, lúc này, Tiêu Hạo Thiên cho Bạch Khê một cái bậc thềm, hắn nói:

- Bạch trưởng lão, sưu hồn đi, hồn phách Bạch Minh Ngọc đã bắt đầu tiêu tán rồi.

- Sưu hồn...

Bạch Khê ánh mắt hơi mê ly, sau đó mới chậm rãi thanh minh, hắn nhìn Mộ Thủy Thiên thật sâu, đi tới chỗ giám sát trưởng lão và Hình pháp trưởng lão đối mặt với thi thể Bạch Minh Ngọc đã chết 1 nén hương.

Nhìn thi thể Bạch Minh Ngọc vô cùng thê thảm, Bạch Khê trong lòng cảm thấy bi thương, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Minh, cắn răng nói:

- Ta kỹ không bằng người, Minh Ngọc hàm oan bị ngươi giết chết, ta không thể báo thù cho hắn, ngươi nhớ kỹ cho ta, thế giới này đều có nhân quả, kẻ giết người sẽ có ngày phải trả giá.

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi vẫn là nên tra xét trước đi.

Giết người đối với võ giả mà nói là chuyện bình thường, thế giới võ giả chính là không ngừng giết chóc, ngươi giết người khác, tự nhiên sẽ có người càng mạnh hơn đến giết ngươi. Nhưng mà, về phần cái gì là nhân quả báo ứng, đó chính là lời nói vô căn cứ, ở giới võ giả, người tốt thọ không tới ngàn năm là những ví dụ nhìn quá quen mắt, huống chi Lâm Minh giết người cho tới bây giờ đều chiếm tình lý, hoặc là đối phương lấy giết chóc làm đạo, không dính nhân quả, cho nên tuy rằng hắn giết người vô số, nhưng lại chưa từng lo lắng chuyện này.

Nhìn thấy thái độ của Lâm Minh, Bạch Khê hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng phẫn hận, nhưng mà cũng không làm sao được.

Hắn đem linh hồn lực rót vào thi thể Bạch Minh Ngọc đã bắt đầu rét run, cùng lúc đó, Tiêu Hạo Thiên, Hình pháp trưởng lão, giám sát trưởng lão cũng làm theo, bốn người cùng nhau tra xét, tính chuẩn xác của kết quả tự nhiên không thể nghi ngờ.

Sưu Hồn Thuật không tính là bí pháp cao thâm gì, đồng thời, tình báo nó có thể tra xét được cũng có chút mơ hồ, bốn người cùng nhau tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được trí nhớ liên quan tới thiên tài tông môn khác trong đầu Bạch Minh Ngọc.

Trong trí nhớ này, tràn ngập này nghi kỵ, oán hận...

Sau đó, bọn họ liền thấy được một bước càng sâu, Bạch Minh Ngọc đạt được kế thừa của một Thánh chủ đã chết, hắn đem con rối lưu lại ở trong động phủ của vị Thánh chủ này chôn ở một nơi bí mật, trở thành công cụ liên lạc với Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn, sau mỗi lần thư từ qua lại, hắn lại tự hủy con rối, không lưu lại bất cứ tin tức nào.

Hắn cùng với Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn cùng nhau giết hại thiên tài bổn môn, hơn ba lần nếm thử này, trong đó tự nhiên cũng có Diệp Thủy Đồng và Lâm Minh.

- Này... Này...

Sau khi Bạch Khê nhìn thấy những trí nhớ này hóa đá tại đương trường, thân thể hoàn toàn cứng ngắc, hai tay đều phát run.

Bạch Minh Ngọc phản bội Tiêu Dao Đảo, đã không thể nghi ngờ!

Lâm Minh giết Bạch Minh Ngọc, cũng tự nhiên là chiếm đạo lý!

Bạch Khê liên tục lùi lại mấy bước, sắc mặt trở nên tái nhợt, miệng hắn mấp ma mấp máy, muốn nói gì nhưng mà lại không nói ra được.

Mà ở bên cạnh hắn, Tiêu Hạo Thiên thở dài một hơi, lắc đầu, về phần Hình pháp trưởng lão và giám sát trưởng lão đều vô cùng sáng suốt lựa chọn trầm mặc.

Tuy nhiên bọn họ tỏ thái độ và phản ứng như vậy, kết quả là cái gì nhìn đều hiểu ngay, trưởng lão ở đây đều nuốt một ngụm nước miếng, nói không nên lời.

Lâm Minh phỏng đoán đúng là sự thật, Bạch Minh Ngọc bán đứng hắn và Diệp Thủy Đồng!

Ở Bí cảnh Hồng Hoang chiến một trận, Tiêu Dao Đảo có thể nói là đập nồi dìm thuyền, dưới tình huống liên quan tới số mệnh tông môn Tiêu Dao Đảo, Bạch Minh Ngọc lại vì tư oán, không tiếc bán đứng đám người Diệp Thủy Đồng và Lâm Minh, làm suy yếu thực lực bản thân!

Không hề nghi ngờ, Bạch Minh Ngọc dám làm như thế cũng vì hắn tự cho rằng thực lực cao cường, bị nhiều thiên tài Thần Hải hậu kỳ vây giết như vậy mà vẫn có thể toàn thân trở ra, nhưng các khác đệ tử thì chưa chắc!

Đây là hành vi ác độc cỡ nào?

- - - - - oOo- - - - -


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện