Chứng kiến thiếu nữ này, Lâm Minh hơi kinh ngạc, mà Lâm Tiểu Đông thì
nhìn không chớp mắt, khuynh quốc khuynh thành như thế nào, không gì hơn
cái này rồi.
Nữ tử kia thân mặc quần áo màu trắng, tóc dài
đen nhánh một mực rủ xuống đến lưng, làn da như mỹ ngọc óng ánh, sáng
long lanh, dung mạo như trăng sáng chói lọi, ánh mắt như thu thủy, quỳnh tị ngạo nghễ vươn cao, cái cằm xinh đẹp, cổ trắng ngọc thon dài như
thiên nga, thật là tìm không ra khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Bản thân nàng càng có một thân khí chất tụ tập trí tuệ thánh khiết, để cho
người sau khi nhìn thấy, trong đầu không thể tránh khỏi nhớ tới bốn chữ… tuyệt đại giai nhân.
Thiếu nữ ở hộ vệ và nha hoàn cùng đi
xuống, chậm rãi đi vào hội trường giao dịch hội, những nơi đi qua, phảng phất trên thảm đỏ cũng nhiều ra sắc thái vô hạn, như có đóa đóa hoa đào lặng yên nở rộ, mà nữ tử kia như linh vũ trong rừng, để cho người mơ
màng vô hạn.
Thiếu nữ hầu như được toàn trường chú ý, xe ngựa xa hoa mấy vạn lạng vàng, dung mạo xuất chúng, Tần thị gia tộc tám mươi năm qua một mực đứng không ngã, mỗi hạng đều đủ để cho nàng trở thành
tiêu điểm toàn trường.
Thẳng đến khi thiếu nữ biến mất, Lâm Tiểu Đông mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Lâm Minh nói:
- Nàng là ai? Ngươi nhận thức không?
Lâm Tiểu Đông nói:
- Đệ nhận thức nàng, nàng không biết đệ, nàng là Tần Hạnh Hiên, tôn nữ của Tần Tiêu, thật sự là... hoàn mỹ ah.
Lâm Tiểu Đông vừa nói một bên chậc chậc ngợi khen, Lâm Minh chỉ là ah
một tiếng, thân phận nữ hài kỳ thật hắn đã đại khái đoán được, không cần quá ngạc nhiên, cũng không có ý tứ hỏi tới.
Lâm Tiểu Đông liếc nhìn Lâm Minh, cười tăng thêm một câu:
- Nữ tử này là Lục phẩm thiên phú.
- Cái ... cái gì?
Lâm Minh trợn mắt há hốc mồm:
- Lục phẩm thiên phú? Ngươi xác định?
Trước đó, Lâm Minh bái kiến thiên phú cao nhất là Tứ phẩm, về phần Ngũ
phẩm thiên phú, ở toàn bộ Thanh Tang Thành cũng không có một cái, Thiên
Vận Quốc có lẽ có, nhưng mà tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bây giờ hắn lại biết nữ tử kia là Lục phẩm thiên phú, cái này lại để cho hắn không cách nào tưởng tượng!
Lâm Tiểu Đông đã sớm ngờ tới Lâm Minh sẽ có phản ứng này, hắn nói ra:
- Ta nói Minh ca này, huynh không biết là so sánh với Lục huynh kinh diễm sao.
Lâm Minh nói:
- Ta cảm thấy thiên phú của nàng càng làm cho người kinh diễm, Lục phẩm thiên phú! Ta mới nghe lần đầu! Nói ... hiện tại nàng là cảnh giới gì?
Lâm Tiểu Đông nhún nhún vai:
- Đệ cũng không rõ ràng, khẳng định khoa trương chết người, thiên phú
cao như vậy, lại sinh ra trong đại gia tộc, Luyện Thể tứ trọng, ngũ
trọng cũng không có gì kinh ngạc, bất quá... Minh ca, sao huynh hỏi
những sự tình tu võ này ah, nhìn thấy thiếu nữ hoàn mỹ như vậy, huynh
không động tâm sao?
Lâm Minh khẽ giật mình, hắn không phải
đầu đất, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Tần Hạnh Hiên xác thực hoàn
mỹ, chỉ là sự tình Lan Vân Nguyệt lại để cho hắn hiểu được, nhi nữ tình
trường, cần sau khi hắn có lực lượng đủ mức lại đi truy tầm, hiện tại
không có ý nghĩa gì. Hắn hỏi ngược lại:
- Như thế nào, ngươi thích nàng?
- Chưa, chỉ là thưởng thức mà thôi, nữ tử này quá xa xôi, đệ cũng không có niệm tưởng kia, Thiên Vận Thành không biết bao nhiêu người mơ ước
trở thành người may mắn kia, bất quá không có một cái nào xứng đôi.
- Nữ tử này tương lai có khả năng sẽ đi vào tông môn chính thức, ví dụ
như Thất Huyền Cốc chẳng hạn, nàng đã sớm là đệ tử hạch tâm của Thất
Huyền Võ Phủ, những người phàm tục chúng ta không xứng, hơn nữa, để cho
người đố kỵ nhất chính là nàng còn là một Minh Văn Sư.
- Minh Văn Sư?
Lâm Minh đối với một ít chức nghiệp đặc thù cũng không biết, loại chức
nghiệp này nhân số phi thường thưa thớt, hơn nữa yêu cầu cực cao, cũng
rất đốt tiền, so
với nó, tu võ tiêu tiền chỉ là mưa bụi.
-
Ân, Minh Văn Sư có thể dùng tài liệu đặc thù ở trên trang bị, vũ khí
khắc vào trận pháp, phù văn, hoặc là chế tác trang bị cường hóa, cần rất mạnh thiên phú, ngộ tính còn có Linh Hồn Lực, nếu như trở thành Minh
Văn Sư, cái kia kiếm tiền thực đơn giản như ăn cơm uống nước!
- Bất quá đáng tiếc ah, võ giả là không có cơ hội tiếp xúc đến, cho dù
có thiên phú cũng không có hi vọng luyện thành, luyện cái này thường
xuyên phế một đống lớn tài liệu, quá đốt tiền rồi.
- Đương
nhiên, đối với Tần thị gia tộc mà nói, chút tiền ấy là mưa bụi, nghe nói Minh Văn thuật của Tần Hạnh Hiên đã đạt đến tạo nghệ rất cao, bạn cùng
lứa tuổi căn bản theo không kịp, cho dù thế hệ trước cũng có rất nhiều
cam bái hạ phong.
Lâm Tiểu Đông thụ qua giáo dục võ đạo chính thức, hiểu rõ so với Lâm Minh càng nhiều, miệng lưỡi hắn lưu loát, đột
nhiên phát hiện Lâm Minh tựa hồ cúi đầu suy nghĩ.
- Minh ca... Minh ca, không phải huynh thụ đã kích chứ? Loại thiên chi kiều nữ này không sánh bằng cũng bình thường ah.
- Không có việc gì.
Lâm Minh khoát khoát tay.
Thì ra là thế! Mảnh vỡ linh hồn thật nhỏ kia, những pháp trận, Minh
Văn, tuyên khắc, còn có các loại ký hiệu cùng ký tự thần bí, các loại
tranh ảnh tư liệu vũ khí phong cách cổ xưa, tản ra khí tức cường đại
kia, đều là nói về Minh Văn Sư!
Đồ vật lúc trước bị mình tạm thời xem nhẹ, vậy mà có giá trị lớn như vậy.
Kỳ thực lúc đó Lâm Minh quên đi những ký ức liên quan với Minh Văn Sư này, cũng không phải là muốn từ bỏ bọn nó.
Chỉ là Lâm Minh đối với luyện võ quá mức chuyên chú, mà dung hợp ký ức
cũng là một công tác khổ cực nặng nề, tương đương với trong khoảng thời
gian ngắn ngồi đọc sách, tiêu hao đối với tinh thần rất nghiêm trọng.
Lâm Minh không có tinh lực ở tu vũ, đồng thời lại đi nghiên cứu những
trận pháp kia, mà bây giờ hắn thay đổi chủ ý, nhất định phải nghiên cứu
những ký ức liên quan tới Minh Văn Sư này, bởi vì hắn thiếu tiền!
Dược liệu Luyện Thể có rất rất nhiều loại tốt, hắn bây giờ dùng đều là
tiện nghi nhất, có chút dược liệu thậm chí có thể trực tiếp tăng cường
tu vi, hiệp trợ đột phá bình cảnh, loại dược liệu này không nghi ngờ
chút nào, giá cả cực quý.
Trừ thứ này ra, vũ khí, vũ kỹ,
nhuyễn giáp,… đều cần tiền, 1000 lạng vàng này của Lâm Minh, muốn để
mình đến Ngưng Mạch kỳ, căn bản là không đủ.
Hắn cần kiếm
tiền, trở thành Minh Văn Sư, lúc này Lâm Minh quyết định kiếm một phòng
nghỉ ngơi, bắt đầu dung hợp ký ức của mảnh vỡ linh hồn vô chủ còn lại
trong đầu.
Đoạn ký ức này có rất nhiều, hơn nữa cực kỳ tối
nghĩa khó hiểu, Lâm Minh dung hợp chính là mấy canh giờ, lưu lại một
mình Lâm Tiểu Đông đi dạo trong giao dịch hội, hắn một bên đi dạo một
bên oán thầm, lại đi tới giao dịch hội tu luyện, đây không phải là ăn
nhiều chết no sao?