Lâm Minh lợi hại không sai, nhưng vẫn phải có hạn độ chứ.
Ngươi mới vào Dịch Cân kỳ đã so với được với Ngưng Mạch kỳ đỉnh phong, thậm chí vượt qua võ giả Hậu Thiên, cái này cũng quá biến thái rồi!
Hắn vốn luôn luôn chờ Lâm Minh kiên trì không được đi ra từ Nguyên Từ thất, hiện tại chờ đã đến tối, trong Nguyên Từ thất vẫn không hề động tĩnh.
Nếu không phải hắn cách một đoạn thời gian liền hỏi một tiếng, hắn thật sự hoài nghi Lâm Minh đã bị điện giật chết bên trong.
Lại một lát sau, đồng hồ cát đã chảy hết, Lôi Minh cốc chấp sự đành phải lật đồng hồ cát lại:
- Thật sự gặp quỷ, chẳng lẽ lôi lực trong Nguyên Từ thất đã biến mất?
Hắn đang miên man suy nghĩ, mà đúng lúc này, cửa Nguyên Từ thất bị đẩy ra, Lâm Minh mỉm cười đi ra, sau khi đào tạo ra Lôi Linh, tâm tình hắn rất tốt.
Nhìn thấy Lâm Minh đi ra, Lôi Minh cốc chấp sự mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm Lâm Minh từ trên xuống dưới.
Ngay cả quần áo cũng chưa cháy hỏng...
Lôi Minh cốc chấp sự nuốt nước bọt, tên này rốt cuộc làm cái gì ở bên trong? Độ khó cấp mười hai ngây người lâu như vậy còn không có việc gì, chẳng lẽ trước đây Lâm Minh này bị sét đánh cho nên không sợ lôi điện?
- Lâm... Lâm sư đệ, ngươi có khỏe không?
- Ta tốt lắm, phiền toái sư huynh, ta đi về trước.
- A, a, ngươi về đi.
Hắn đã không biết nên nói cái gì.
Đợi Lâm Minh đi rồi, Lôi Minh cốc chấp sự liền vọt tới Nguyên Từ thất, hít sâu một hơi. Hắn vận chuyển chân nguyên tới cực hạn, để ngừa bị lôi điện thô to làm thương, rồi sau đó hắn mở của Nguyên Từ thất...
Trong nháy mắt, hắn trừng mắt tròn xoe.
Chỉ thấy Nguyên Từ thất chỉ còn lại ít ỏi mấy điện xà to như cánh tay đang kéo dài hơi tàn, các lôi điện khác đã không cánh mà bay.
Dụi dụi mắt, xác định chính mình không hoa mắt. Không phải chứ, tia chớp trong Nguyên Từ thất đâu?
Đi ra Lôi Minh cốc, bốn bề vắng lặng, Lâm Minh khẩn cấp muốn thí nghiệm một chút uy lực Lôi Linh.
Trong giới tự nhiên, tuy rằng tia chớp ẩn chứa năng lượng khủng bố, nhưng nhoáng lên lướt qua, không thể tồn tại lâu dài, mà Lôi Linh lại bất tử bất diệt, chỉ cần có chân nguyên hoặc nguyên khí thiên địa cung cấp, phóng xuất ra bao nhiêu tia chớp sẽ không thay đổi.
Nó giống với Hỏa Tinh, chỉ có thể tồn tại ở địa phương có lôi điện mới thể dựng dục thành.
Trường thương run lên, trên cán thương màu trắng bạc có thêm một điện xà màu tím, trông rất đẹp mắt.
- Nếu ta đồng thời thúc giục ngọn lửa chân nguyên cùng lôi điện chân nguyên lên, sau lại vận chuyển Tà Thần lực, để cường độ chân nguyên gia tăng năm thành, vậy sẽ như thế nào đây?
Lâm Minh vừa động tâm tư, sau khi thúc giục Lôi Linh, lại bắt đầu thúc giục Hỏa Tinh trong hạt giống Tà Thần.
Lập tức, Dung Nham chi hỏa bị hạt giống Tà Thần nén ép như núi lửa bột phát ra.
Một động tác ngọn lửa, một động tác lôi đình, ngọn lửa tương giao với lôi đình. Đồng dạng hung lệ, đồng dạng dữ dằn!
Hai loại năng lượng xoay quanh đan vào nhau, cộng thêm Tà Thần lực tăng phúc, năng lượng bắt đầu chấn động kịch liệt.
Trong nháy mắt, Lâm Minh đều cảm giác hai cỗ năng lượng này có chút không khống chế được, nếu còn tiếp tục như vậy rất có thể sẽ phát sinh nguy hiểm.
Ngay tại thời điểm hắn muốn mạnh mẽ thu hồi chân nguyên, linh quang trong đầu Lâm Minh nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, đột nhiên nhớ tới nguyên lý ngọn lửa cùng lôi đình vận hành trong Phích Lịch Tà Hỏa châu.
Ý tưởng này khiến hắn động lòng:
- Nếu... Ta khiến hai loại năng lượng trong tay noi theo Phích Lịch Tà Hỏa châu... Có thể sinh ra uy lực như Phích Lịch Tà Hỏa châu hay không?
Tuy rằng hiện tại hắn miễn cưỡng khống chế được hai loại năng lượng đã đến cực hạn, tùy tiện thực nghiệm khẳng định có nguy hiểm, nhưng Lâm Minh lại không áp chế được ý niệm mãnh liệt này trong lòng.
- Ngọn lửa thành sông, lôi đình như rắn...
Lâm Minh một bên hồi tưởng phương thức lôi đình ngọn lửa vận chuyển trong Phích Lịch Tà Hỏa châu, một bên liều mạng thúc giục chân nguyên, khiến ngọn lửa cuồng bạo cùng lôi đình dựa theo phương thức này vận chuyển.
Điện quang trên Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương phun ra nuốt vào, rắn lửa lượn lờ, thanh âm tia chớp nổ đùng đùng khiến người ta hết hồn.
Sắc mặt Lâm Minh đỏ rực, trên trán nổi gân xanh, ở thời điểm lực lượng rít gào sắp giãy khỏi trói buộc, Lâm Minh mạnh mẽ đâm ra một thương, hỏa lực cùng lôi lực đan vào thành một quả cầu ánh sáng, với tốc độ khó tin bắn ra, bắn thẳng đến một tòa vách núi cụt cao gần mười trượng.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng bùng nổ đinh tai nhức óc, vô số đá vụn bay tứ tung bốn phía, rồi sau đó thanh âm ầm ầm vang lên bên tai không dứt, tòa vách núi cụt cao mười trượng này trực tiếp sụp đổ!
Nhìn thấy uy lực này, Lâm Minh ngây dại.
Lực lượng thật là khủng khiếp!
Ngưng Mạch sơ kỳ, thậm chí võ giả Ngưng Mạch trung kỳ đều có thể bị lập tức nổ tung!
Chính mình chỉ có tu vi Dịch Cân kỳ, bằng vào hạt giống Tà Thần lại có thể phóng xuất ra sát chiêu khủng bố như thế!
Bí pháp Tà Thần lực quá nghịch thiên!
Nguyên bản Lâm Minh nghĩ hắn học Hỗn Độn Cương Đấu kinh cũng đã rất nghịch thiên, bên trong bao hàm Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, Luyện Lực Như Tơ, Tôi Tủy cảnh, Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu Tinh cũng đủ loại pháp môn kỳ dị.
Chính mình chỉ luyện từng chút một, hiện tại có thể vượt cấp nửa cảnh giới đối phó địch nhân Luyện Cốt đỉnh phong, nhưng hiện tại Tà Thần lực, hắn lại cảm giác Hỗn Độn Cương Đấu kinh có vẻ bình thường!
- Cũng đúng, tuy rằng Hỗn Độn Cương Đấu kinh là công pháp luyện thể Thần Vực đỉnh cấp, nhưng bộ công pháp này ở Thần Vực cũng không coi là bí thuật bất truyền, người có Hỗn Độn Cương Đấu kinh rất nhiều! Tỷ như tại kia vị đại năng truyền thụ chính mình Hỗn Độn Cương Đấu kinh Thần Vực, chỉ cần đệ tử hạch tâm đều có thể học tập Hỗn Độn Cương Đấu kinh.
- Nhưng Tà Thần lực này lại là độc nhất vô nhị, là bí pháp đại năng thứ hai chết đi ở trong Thần Vực di tích phát hiện, vô cùng
có khả năng là thượng cổ Tà Thần lưu lại, nó vừa không thuộc loại công pháp, cũng không thuộc loại võ kỹ, càng không thuộc loại thân pháp, chỉ có thể xưng là bí pháp, thần công như vậy tự nhiên không phải Hỗn Độn Cương Đấu kinh có thể bằng được.
- Ta đánh bậy đánh bạ sáng tạo ra võ kỹ, tuy rằng có thể cam đoan giết chết đối thủ Ngưng Mạch sơ kỳ, nhưng tiêu hao phi thường lớn, đánh ra một chiêu như vậy, chân nguyên trong cơ thể ta bị mất bốn năm thành.
Thời điểm Lâm Minh đang miên man suy nghĩ, Lôi Minh cốc chấp sự vô cùng lo lắng chạy ra khỏi cửa cốc.
Hắn vốn đang đứng ở bên ngoài Nguyên Từ thất, đang còn ngẩn người nhìn mấy lôi điện xíu kia, kết quả đột nhiên nghe được một tiếng nổ ầm ầm làm hắn hoảng sợ, còn tưởng rằng trận pháp bùng nổ.
Chạy nhanh lao ra khỏi cửa cốc, lập tức nhìn thấy một mảnh hỗn độn đá vụn trước mặt Lâm Minh...
Này... Nơi này dường như nguyên bản là một tòa vách núi cụt cao mười trượng a...
Chấp sự thủ hộ Lôi Minh cốc đã nhiều năm, đối với địa hình Lôi Minh cốc tự nhiên vô cùng quen thuộc, hắn không thể tin nhìn về phía Lâm Minh, chẳng lẽ... Vách núi cụt mười trượng này bị Lâm Minh đánh sụp?
Lơ đãng thoáng nhìn Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương trong tay Lâm Minh, trên mũi thương còn có chân nguyên chớp động.
Chẳng lẽ vừa rồi hắn chém ra một thương, đánh sụp vách núi cao mười trượng?
Trời ạ!
Lôi Minh cốc chấp sự chỉ cảm thấy chính mình hoàn toàn bị đả kích đánh gục.
Đây chính là vách núi cụt có Nguyên Từ huyền thiết lẫn vào! So với nham thạch bình thường còn cứng rắn hơn vài lần, như thế nào có thể!
- Lâm sư đệ, đã xảy ra sự tình gì?
Lâm Minh nhún vai, nói:
- Rất xin lỗi, ta không cẩn thận làm nổ Phích Lịch Tà Hỏa châu trên thân...
Lâm Minh phóng xuất ra chiêu này, cũng sử dụng lôi đình cùng lực lượng ngọn lửa, hơn nữa phương thức vận hành giống với Phích Lịch Tà Hỏa châu, chỉ sợ mặc dù là người chế tạo Phích Lịch Tà Hỏa châu chạy tới thăm dò, cũng là khó có thể phát hiện khác nhau trong đó.
- Phích Lịch Tà Hỏa châu?
Lôi Minh cốc chấp sự hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới thứ này, chuyện Trương Quan Ngọc bị Lâm Minh phế đi đã sớm truyền khắp toàn bộ Thiên Vận thành.
Lúc trước Trương Quan Ngọc ở trong quyết đấu, thực lực không kịp, dưới tình huống đã bị thua dùng Phích Lịch Tà Hỏa châu ám toán Lâm Minh, cho nên mới bị Lâm Minh ra tay phế bỏ.
- Thì ra là thế...
Lôi Minh cốc chấp sự thở dài ra một hơi, may mà là Phích Lịch Tà Hỏa châu tạo thành bùng nổ, nếu Lâm Minh đánh ra, hắn sợ sẽ ngã quỵ mất, tuy nhiên nói lại, Phích Lịch Tà Hỏa châu cũng quá biến thái, vách núi cụt cao mười trượng đều có thể nổ thành cái dạng này, nếu ném lên thân người, vậy thì...
Nghĩ đến đây, Lôi Minh cốc chấp sự đột nhiên nhớ lại lôi lực trong Nguyên Từ thất biến mất, đang muốn hỏi, kết quả Lâm Minh đã đoạt trước một bước nói:
- Sư huynh, thời gian không còn sớm, ta về trước, sau này còn gặp lại.
Lâm Minh nói xong một câu, căn bản không để cho Lôi Minh cốc chấp sự phản ứng, đã triển khai thân pháp, động tác nhanh nhẹn ly khai, sau khi lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, tốc độ Lâm Minh không phải nhanh bình thường.
- Ai, Lâm sư đệ, ngươi chờ một chút, lôi lực bên trong Nguyên Từ thất...
Lôi Minh cốc chấp sự mới hô được một nửa, Lâm Minh đã không còn thấy tung tích, điều này làm cho hắn không biết nói gì, hiện tại hắn cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, Nguyên Từ thất trong Lôi Minh cốc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
May mà lôi điện Lôi Minh cốc một năm bốn mùa không dứt, vừa lúc đêm đó, lại có một trận giông tố, bổ sung hơn phân nửa năng lượng Lâm Minh hút đi.
Lôi Minh cốc chấp sự tìm không ra nguyên do, cũng không giải quyết được gì.
Tuy nhiên ngày thứ hai, chuyện bùng nổ phát sinh ngoài Lôi Minh cốc đã truyền tới trong tai Âu Dương Địch Hoa.
- Vận khí ngươi thật tốt! Không bị Phích Lịch Tà Hỏa châu nổ chết! Tuy nhiên dùng mất Phích Lịch Tà Hỏa châu, ngươi còn có thể có sức phản kháng gì? Ta muốn giết ngươi, đơn giản như giết gà!
Trước đó vài ngày Âu Dương Địch Hoa đã liên hệ đến đệ tử Luyện Khí tông bị Thất Huyền cốc trục xuất, khiến Âu Dương Địch Hoa mừng rỡ chính là đối phương đã bước nửa chân vào Hậu Thiên, thực lực như thế, đã vượt qua bản thân Âu Dương Địch Hoa.
Một cao thủ bước nửa chân vào Hậu Thiên, đối phó Lâm Minh tu vi chỉ có Dịch Cân sơ kỳ, quả thực không cần tốn nhiều sức.
- Lâm Minh, ngươi chết chắc rồi!