Vũ Cực Thiên Hạ

Tâm Tư Của Na Thủy


trước sau

Nghe nghi vấn của Na Y, Lâm Minh cười cười, hắn đoán cái gọi là Vu Thần chi nhãn chính là Nhãn Mô.

Hắn nói:

- Trải qua trong Thần quốc rất loạn, Vu Thần chi nhãn ta quả thật ra mắt. Trong Thần quốc có cơ duyên rất lớn, nếu như cô cố gắng, cũng có hy vọng được chọn vào. Như vậy, thực lực của cô sẽ tăng trưởng một khoảng lớn.

Lâm Minh cũng không nói mình thông qua tầng thứ bảy, như vậy quá mức kinh thế hãi tục.

- Ta... Cũng có thể đi?

Na Y nghe thấy lời của Lâm Minh, tim đập đột nhiên gia tốc. Nàng vô cùng khát vọng thực lực, chẳng những muốn báo thù cho cha mẹ, còn muốn trùng kiến bộ lạc họ Na. Nếu có thể, thậm chí báo thù cho sư phụ.

Mà kẻ thù của sư phụ, lại ít nhất là cao thủ Hậu Thiên trung kỳ. Nàng cách cảnh giới này có chênh lệch quá lớn, rất có thể cả đời đều không thể đạt tới.

Nhưng nếu nàng đi Thần quốc thì sao? Vậy nghĩa là, nàng ít nhất sẽ trở thành cao thủ giống như Nạp Nhan Đạt.

Thậm chí có thể bước vào Tiên Thiên!

Đến lúc đó, bất kể là trùng kiến bộ lạc họ Na hay là tru sát kẻ thù, đều dễ như trở bàn tay!

Nghĩ đến đây, Na Y không tự giác nắm chặt hai tay. Nàng muốn mạnh hơn, mạnh đến có thể đủ nắm giữ vận mệnh của mình!

Na Y tâm tư phức tạp nhìn Lâm Minh một cái, nàng nghe ra được Lâm Minh không có ý để lộ mình rốt cuộc thông qua tầng thứ mấy, nhưng là trong lòng nàng lại có một loại dự cảm. Hắn ít nhất đi qua tầng thứ năm, thậm chí khả năng vượt qua Vũ Hoàng bệ hạ, tiến vào tầng thứ sáu!

Người Nam Cương sùng bái anh hùng, hiện tại một anh hùng tương lai đứng ngay trước mặt mình, nỗi lòng nàng khó thể bình tĩnh. Nhưng mà nàng cũng hiểu được, chênh lệch giữa mình và hắn quá lớn, không có khả năng hy vọng xa vời hắn ở lại bên cạnh, trợ giúp mình.

Vận mệnh của nàng chỉ có thể chính nàng nắm chắc.

Lúc này, ba người đã đi tới lối vào Vu Thần thánh địa, Na Y mở Truyền Tống trận, Lâm Minh dẫn trước một bước bước ra, quả nhiên đúng như lời Na Y nói. Ở cách lối vào không xa, nằm bốn cỗ thây ngựa, trong đó hai cỗ bị ăn hơn phân nửa.

Bởi vì Nam Cương khí trời nóng ẩm, thây ngựa đã bắt đầu bốc mùi, một đám ruồi nhặng vây quanh thi thể bay tới bay lui, hết sức ghê tởm.

Sau khi Lâm Minh xuất hiện, lùm cây cách đó không xa liền lay động một hồi, một con hủ lang từ bên trong chui ra, trừng con mắt màu xanh biếc, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Minh.

Phối ngẫu của nó vừa mới mất tích, gọi thế nào cũng không thấy, điều này làm cho nó tâm tình cực kỳ táo bạo. Lúc này bất kỳ con mồi gì xuất hiện ở trước mặt nó, nó đều sẽ vồ tới xé nát.

Nhìn thấy con hủ lang này, Na Thủy mặt trắng bệch, theo bản năng nấp ở sau lưng Lâm Minh. Mà Na Y lại thần sắc như thường, nàng biết thực lực con hủ lang này cùng Lâm Minh chênh lệch như trời đất.

Ng ô!

Hủ lang kêu to một tiếng, đột nhiên vọt tới Lâm Minh, vươn móng vuốt sắc bén đâm thẳng cổ họng hắn.

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, hơn trăm luồng chân nguyên chấn động từ trên người phát ra, như mũi tên chìm vào thân thể hủ lang.

Phốc!

Hủ lang miệng hộc máu đen, ngũ tạng lục phủ đã bị chân nguyên chấn động xoắn nát, giống như chó chết ngã trên mặt đất. Xương cốt đều nhũn, thành một đống thịt nhão, lập tức mất mạng.

- Chết... Chết rồi?

Na Thủy cảm thấy khó thể tin nổi. Tuy rằng đoán được Lâm Minh khẳng định có thể thoải mái giết chết hủ lang, nhưng cũng không nghĩ tới lại thoải mái đến loại trình độ này. Dường như chỉ là nhìn hủ lang một cái, chỉ bằng ánh mắt giết chết nó.

Đây là thực lực như thế nào chứ!? Na Thủy hô hấp có chút dồn dập, ánh mắt lại nhìn về Lâm Minh tràn ngập vẻ sùng bái.

- Đi thôi.

Lâm Minh nói.

- Chúng ta đi đâu đây?

Na Y hỏi.

- Trước tìm một chỗ, an bài cho các cô, sau đó ta thực hiện ước định, đi Hỏa Xi bộ lạc xử lý tên Xi Cốt Đả kia, báo thù cho cha mẹ cô.

Lâm Minh chuẩn bị xử lý Xi Cốt Đả trước rồi sau đó một mình đi Lôi Đình sơn, xem xem Lôi Đình thảo ở đó rốt cuộc có giá trị hay không, về phần nguồn lửa thánh hỏa của Hỏa Xi bộ lạc, hắn cũng không vội đi lấy.

- Ngươi hiện tại liền đi giết Xi Cốt Đả?

Na Y ngây ra. Xi Cốt Đả bản thân tu vi nửa bước Hậu Thiên, hơn nữa còn có nhiều cao thủ như vậy bảo hộ, Lâm Minh chỉ có Luyện Cốt đỉnh phong. Tuy rằng biết Lâm Minh thực lực kinh người, nhưng vẫn là quá mạo hiểm!

Dù sao chênh lệch Dịch Cân kỳ và Luyện Cốt kỳ xa xa không lớn bằng giữa Luyện Cốt kỳ và Ngưng Mạch kỳ.

Nàng không kìm nổi nói:

- Mộc tiên sinh, ta biết ngươi thực lực rất mạnh, nhưng Xi Cốt Đả đã nửa chân bước vào Hậu Thiên...

Lâm Minh nói:

- Không quan hệ. Nếu như có biến cố gì ngoài ý muốn, ta cũng có thể toàn thân trở ra, đi thôi.

Na Y còn muốn nói gì, nhưng là nhìn thấy Lâm Minh đã xoay người, đành phải thở dài một hơi, ngậm miệng không nói nữa.

Nàng có thể cảm giác được, Lâm Minh là một người cố chấp, sẽ không dễ dàng thay đổi ý tưởng. Hơn nữa hắn là nhân vật tương lai có thể thành thánh thành thần, hắn nói có nắm chắc, hẳn chính là có nắm chắc rồi.

Na Y đang nghĩ ngợi, lơ đãng liếc thấy muội muội bên cạnh, lại thấy muội muội một mực nhìn vào bóng lưng của Lâm Minh, khuôn mặt đỏ bừng, ngẫu nhiên con mắt đảo một vòng, cũng không biết đang nghĩ gì.

Na Y hơi hơi sửng sốt, lúc này mới hiểu được, Na Thủy chỉ sợ là phải lòng Lâm Minh rồi.

Thiếu nữ mười mấy tuổi chính là lúc tình đầu chớm nở, huống chi Lâm Minh vốn tướng mạo xuất chúng, thực lực cao siêu, trên người tỏa ra một luồng khí chất sắc bén. Lại thêm hắn xuất hiện vào lúc Na Thủy gần như tuyệt vọng, dễ dàng hóa giải tất cả nguy cơ. Na Thủy không tránh khỏi sinh ra một ít cảm tình loại sùng bái, vô tình liền rơi vào lưới tình. Có lẽ ngay cả chính nàng ta vẫn còn chưa ý thức được...

Na Y khẽ than một hơi, muội muội và Lâm Minh chênh lệch quá lớn, tuy nhiên nàng cũng không muốn can thiệp cảm tình của muội muội, cũng không muốn cân nhắc chênh lệch thân phận giữa hai người, hết thảy thuận theo tự nhiên đi...

Vụ Cốc bộ lạc, một bộ lạc rất không bắt mắt trong phần đông bộ lạc lớn nhỏ của Nam Cương. Nhân khẩu bốn, năm ngàn người, bởi vì vị trí ở trong một thung lũng, sáng sớm thường tràn ngập sương mù dày đặc cho nên thành tên.

Vụ Cốc bộ lạc cách Hỏa Xi bộ lạc chỉ có sáu trăm dặm, mười năm trước bị Hỏa Xi bộ lạc công hãm,
hiện tại thuộc về bộ lạc nô bộc của Hỏa Xi bộ lạc. Tù trưởng bộ lạc đã bị giết chết, chủ sự hiện tại đều là người Hỏa Xi, mỗi năm phải tiến cống cho Hỏa Xi bộ lạc heo bò dê, vải vóc, rượu ngon, khoáng sản.

Đôi khi, còn phải tiến cống mỹ nữ. Nam Cương đại đa số bộ lạc là thị tộc mẫu hệ, không tồn tại tình huống người cầm quyền thành lập hậu cung, tuy nhiên cũng có thị tộc phụ hệ, tỷ như Hỏa Xi bộ lạc chính là như thế.

Tù trưởng, đại tướng quân, chưởng giáo của Hỏa Xi bộ lạc đều là nam nhân, có phần đông hậu cung xinh đẹp.

Vụ Cốc bộ lạc tuy rằng địa phương không lớn, nhưng là bởi vì vị trí ở một yếu đạo giao thông của Nam Cương, cho nên bình thường người lui tới không ít, các phương tiện như nhà trọ, tửu lâu... Thật ra là có đầy đủ.

Nhà trọ phủ cốc chính là một nhà tương đối lớn trong đó. Một ngày này, nhà trọ phủ cốc tới hai nữ một nam, thoạt nhìn đều có vẻ mười lăm, mười sáu tuổi. Nam đội nón tre, sau lưng vác một thanh đao, hẳn là một võ giả. Hai nữ nhân đều đeo mạng, nhìn không rõ dung mạo, tuy nhiên chỉ nhìn dáng người duyên dáng thướt tha, chắc là mỹ nữ.

Điếm tiểu nhị tươi cười đầy mặt đi lên đón. Tuy rằng ba người tuổi không lớn, nhưng dựa theo kinh nghiệm của điếm tiểu nhị này, ba người này hơn phân nửa là người ra tay rộng rãi, vì thế đặc biệt ân cần.

Ở Nam Cương, dân tộc bộ lạc vô số kể, tập tục cũng là đủ mọi chủng loại. Nam nhân đội nón tre, nữ đeo mạng che mặt. Điếm tiểu nhị có thể đếm ra đến mấy cái, cho nên cũng không quá mức để ý.

Hắn chỉ cảm khái thiếu niên này tuổi trẻ, diễm phúc đã tốt như vậy, có hai cô bé dáng người tốt đẹp làm bạn.

- Khách quan, ở trọ sao?

- Ừ!

Thiếu niên nón tre này chính là Lâm Minh, hắn ném ra một nén vàng nói:

- Hai gian phòng hảo hạng, phải kề nhau. Ngựa của chúng ta ở bên ngoài, cho ăn no cho ta.

Khi bọn họ tới đã mua ba con ngựa tốt, chuẩn bị giết Xi Cốt Đả liền lập tức rời khỏi Vụ cốc.

Về phần bị truy tra gì đó, Lâm Minh không hề lo lắng chút nào, Vụ Cốc bộ lạc cách Hỏa Xi bộ lạc sáu trăm dặm, hơn nữa nơi này ở vào yếu đạo giao thông, nhân viên lui tới phần đông. Mấy người Lâm Minh không bắt mắt chút nào.

Tu vi của Lâm Minh người bình thường căn bản nhìn không thấu, về phần hai tỷ muội Na Y Na Thủy chỉ có Luyện Tạng kỳ, cũng không tính là rất chói mắt. Huống chi ba người bọn họ còn đều che giấu dung mạo, lại càng sẽ không có vấn đề.

- Khách quan tới thật là quá khéo, phòng hảo hạng của chúng ta chỉ còn lại hai gian, hơn nữa còn liền kề, ta lập tức để cho ngài.

Tiểu nhị nói xong, ân cần dẫn Lâm Minh và tỷ muội họ Na đi phòng trọ. Lâm Minh nhìn một thoáng, sạch sẽ ngăn nắp, cũng vừa lòng, liền gật đầu ở lại.

- Chuẩn bị một bàn đồ ăn, một ấm trà.

- Khách quan muốn trà?

Điếm tiểu nhị thoáng sửng sốt, lập tức cười nói:

- Khách quan chắc là còn không biết, Vụ Hoa tửu của Vụ cốc chúng ta nhưng là nổi tiếng Nam Cương, hàng năm đều phải tiến cống Hỏa Xi bộ lạc. Yến hội của Hỏa Xi bộ lạc dùng đều là Vụ Hoa tửu của Vụ cốc chúng ta.

- Ồ? Nếu đã vậy, cho một vò Vụ Hoa tửu đi.

Lâm Minh cũng không quan tâm, hắn tuy không uống rượu mấy tuy nhiên dù sao ở tửu lâu lớn lên, đối với rượu cũng có mấy phần nghiên cứu.

- Vậy ta cho ngài một vò Vụ Hoa tửu cùng với ếch bùn. Ếch bùn của Vụ cốc chúng ta cũng là thứ phi thường nổi danh, tuyệt đối khiến ngài ăn một lần liền không quên được.

- Ừm, tốt!

Lâm Minh cũng không để ý ăn cái gì, hắn gỡ đao xuống, đặt ở trên bàn, ngồi cùng hai nàng ở một chỗ, tiểu nhị đáp một tiếng liền đi phòng bếp.

Tuy nhiên chờ ếch bùn và Vụ Hoa tửu bưng lên, Lâm Minh sau khi nếm một chút cũng không khỏi tán thưởng, quả thật là vị ngon khó được.

Na Thủy dường như cũng ăn mùi vị không sai, chỉ là trên mặt che một lớp mạng, ăn cơm không quá thuận tiện, đành phải ăn từng miếng nhỏ.

Đúng vào lúc này, ngoài nhà trọ đột nhiên vang lên một tràng tiếng vó ngựa dồn dập. Lâm Minh ngẩng đầu nhìn qua, năm ky sĩ cưỡi ngựa lớn cường tráng màu đỏ dừng ở ngoài nhà trọ.

Năm con ngựa kia toàn thân không có nửa chút lông tạp, đầu ngựa cao chừng chín xích, thân thể cường tráng, mũi thở vang như sấm, thể trọng sợ là vượt quá hai ngàn cân.

- Xích Huyết câu?

Lâm Minh nhận ra loại ngựa này, nếu như đặt ở Thiên Vận quốc, một con giá trị bốn, năm ngàn lượng vàng.

Tuy nhiên dường như Xích Huyết câu này sinh sản ở Nam Cương, ở nơi này phỏng chừng sẽ rẻ hơn không ít.

Năm ky sĩ mặc giáp da từ trên Xích Huyết câu lật người nhảy xuống, người cầm đầu thân cao tám xích, lưng đeo một cây trường thương, toàn thân cơ bắp gồ lên. Trong khi đi lại bước chân trầm ổn, hô hấp kéo dài, vừa nhìn chính là cao thủ công phu cơ bản vững chắc.

Bốn người còn lại, dáng người diện mạo ngược lại rất bình thường, tuy nhiên trong khi đi lại không tự giác lộ ra một luồng sát khí. Hiển nhiên là trải qua sa trường lâu dài, giết người vô số.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện