Vũ Cực Thiên Hạ

Hạm Thai Ngộ Đạo. (1)


trước sau

- Hừ, ta tự nhiên là biết rõ, ngươi không cần kích ta, Hồn Hậu nương nương ở đâu nói cho ngươi biết cũng không sao, hiện tại nàng đang ở Hồn Thiên Thánh Địa bế quan hoàn thành Đại Chuyển Sinh Thuật bảy chuyển, hơn nữa sắp hoàn thành, đó cũng không phải bí mật gì. Nhưng mà Hồn Hậu nương nương ở đâu ngươi không cần quan tâm, quan tâm cũng vô dụng.

Trong lời nói Ngọc Thạch Sinh trong không khoái, Lâm Minh tự nhiên không sẽ để ý, khiến hắn kinh hãi là, Hồn Hậu Thánh Mỹ, rốt cục sắp hoàn thành Đại Chuyển Sinh Thuật bảy chuyển, kể từ đó thực lực của anngf không cần hoài nghi sẽ tiến thêm một bước.

Không biết sẽ đạt tới trình độ nào?

Trong nội tâm Lâm Minh nhớ tới mình ở trước mặt Thánh Mỹ xuất ra át chủ bài, hắn không thể không thừa nhận, lần này mình tới đây đàm phán xem như lâm vào hoàn cảnh xấu.

Hoàn cảnh xấu là vì Nhân tộc suy nhược lâu ngày, Lâm Minh một mình khó có thể cải biến được.

- Sau khi Hồn Hậu nương nương xuất quan, còn có thể đến nguyên mộng vũ trụ không?

Lâm Minh lại hỏi, Ngọc Thạch Sinh không khoái nói:

- Hồn Hậu nương nương tự nhiên sẽ đến nguyên mộng vũ trụ, đây là nơi thí luyện của Hồn Tộc! Nhưng mà ngươi không nên trông cậy mình có thể gặp Hồn Hậu nương nương, Hồn Hậu nương nương đi nơi nào, đừng nói là ngươi, cho dù là ta căn bản cũng đi không được!

Lâm Minh không để ý đến thái độ của Ngọc Thạch Sinh, lại hỏi:

- Không biết trước kia huynh đài nói thắp sáng đệ tam hồn hải, là xảy ra chuyện gì?

Lâm Minh hỏi ra ra nghi hoặc cuối cùng, lời này không chỉ khiến Ngọc Thạch Sinh nhíu mày, ngay cả những người sùng bái chuyện của Thánh Mỹ cũng trợn mắt nhìn thẳng vào Lâm Minh.

Người này nói nhảm quá nhiều.

Ngọc Thạch Sinh im lặng nói ra:

- Mặc dù mọi người đều tới đây Đọa Thần sơn mạch tìm vận may, hoặc là nói tới cho biết rồi về, nhưng mà ngươi cũng tốt xấu gì cũng nên hiểu rõ một chút thường thức chứ, trên Ham Thai có khắc ấn ký hồn hải, võ giả ngộ đạo càng nhiều thì ấn ký hồn hải càng sáng, nếu như có thể thắp sáng toàn bộ sẽ ngộ đạo thành công, nhưng mà đó chỉ là trong truyền thuyết, cũng chỉ có người thành công ở thời đại thượng cổ mà thôi.

Trong lời của Ngọc Thạch Sinh nói ra, Lâm Minh cũng hiểu nhiều về cái gọi là "Ngộ đạo". Kể cả Ngọc Thạch Sinh và những võ giả ở chung quanh, mặc dù có chút phản cảm Lâm Minh, nhưng mà cũng không có khinh bỉ Lâm Minh, mặc dù nói Lâm Minh dù nhìn thế nào cũng không phải nhân kiệt, rõ ràng đến tham gia náo nhiệt, nhưng mà bọn họ thì sao? Chẳng lẽ chó chê mèo lắm lông? Đây là chuyện chả ra gì.

Người tới Đọa Thần sơn mạch đều biết truyền thuyết ngộ đạo Ham Thai, có rất ít người thật sự tin tưởng tràn đầy tới đây ngộ đạo.

Đương nhiên, cho dù những người tràn đầy tin tưởng nhất, thu hoạch cuối cùng cũng chỉ là thất vọng quay về.

Mắt thấy Lâm Minh bay tới vách núi Ham Thai, những người này chỉ trêu chọc vài câu, cũng không quan tâm tới Lâm Minh.

Hàng năm người tới Đọa Thần sơn mạch không biết bao nhiêu mà nói.

Bọn họ có lẽ là nhân kiệt tuyệt thế, có lẽ là phàm phu tục tử, bọn họ cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường, không có lưu lại cái gì.

Lâm Minh đạp gió mà đi, gió nói trước mặt thổi tới mát lạnh, xen lẫn sương mù nhàn nhạt, làm cho Lâm Minh có cảm giác tinh thần sảng khoái.

Dưới biển mây bên dưới có vô số Ham Thai cao ngất.

Những Ham Thai này do ngọc thạch chế thành, bốn góc góc cạnh rõ ràng.

Ham Thai chỉ rộng ba thước, nhưng đã cao tới mấy ngàn trượng, chúng giống như cắt ra từ nham bích, trên đó khắc các đường vân kỳ dị, chúng chẳng khác gì đồ đằng cấm giữa vách đá.

Lâm Minh nhanh chóng nhảy lên một Ham Thai, Ngọc Thạch Sinh miêu tả ấn kỳ hồn hải chính là từng mảnh lưu vân khắc lên vách đá, thập phần xinh đẹp.

Những lưu vân này được thấp sáng cỡ nào, tượng trưng cho thành tích ngộ đạo của võ giả trên Ham Thai.

Lúc này Ham Thai mặc dù nhiều, nhưng mà mỗi Ham Thai
đều có võ giả đang ngồi.

Lâm Minh kiên nhẫn chờ đợi, nhưng mà hắn không có mù quáng, hắn cho cảm giác dò xét tìm những võ giả khí tức hỗn loạn.

Loại người này hơn phân nửa là không có bao nhiêu tính nhẫn nại, có lẽ bọn họ sau một khắc sẽ rời đi.

Lâm Minh chú ý tới một cô gái áo tím, trên trán nàng mọc ra cái sừng nhỏ lung linh, không biết là tộc nào, tu vị của nàng chỉ là Hồn Hải Kỳ, là tiểu bối chân chính, tuổi sợ rằng còn nhỏ hơn Băng Mộng khi tham gia Thần Vực đệ nhất hội võ quá nhiều.

Nàng có chút thụ không chịu nổi ngộ đạo trên Ham Thai, cho nên hồn lực tiêu hao bại lui.

Lâm Minh tay mắt lanh lẹ, thân ảnh lóe lên, lập tức chiếm đóng Ham Thai mà thiếu nữ áo tím rời đi, bởi vì Lâm Minh hình thể cường tráng, Ham Thai chỉ rộng ba trượng này đã bị ngồi đầy.

Chuyện này khiến những võ giả chờ đã lâu tức giận.

- Ngươi...

Thiếu nữ áo tím nhìn về phía Lâm Minh, nhìn qua đại hán thô kệch này đã ngồi vào cây cốt còn nóng mà nàng vừa ngồi, gương mặt thiếu nữ này đỏ ửng.

- Như thế nào?

Lâm Minh vuốt chòm râu đen trên khóe miệng của mình.

Thiếu nữ áo tím không biết nên nói cái gì mới phải, chỉ có thể dậm chân một cái rời khỏi vách núi.

Cứ như vậy Lâm Minh bắt đầu ngộ đạo, Ham Thai ngộ đạo, cần ngộ tính, cũng cần vận khí, dù sao không có người thành công, thậm chí có người hoài nghi, cái gọi là "Đạo" đã cải biến.

Lâm Minh cũng tò mò, tới đây ngộ đạo nhưng rốt cuộc là "Đạo" gì.

Lâm Minh mở bát môn độn giáp ra, mở môn gia tăng ngộ tính, hơn nữa Lâm Minh mở không phải bình thường, là mở hoàn mỹ, đối với ngộ tính của Lâm Minh gia tăng biên độ đáng sợ.

Hơn nữa Lâm Minh tại Tu La Lộ tinh tu Tu La Thiên Thư, đối với Tu La phù văn phức tạp, tinh nghiên thần văn thuật lâu dài, đều bị Lâm Minh lĩnh ngộ tới mức không minh cảnh.

Cùng lúc đó Lâm Minh cũng tùy thời có thể tiến vào trạng thái ngộ đạo hoàn mỹ, nội tâm của hắn trầm xuống, thân thể hoàn toàn biến thành như có như không, ba đạo võ ý dung hợp hiện ra sau lưng, một cây Bồ Đề Thụ chậm rãi mọc ra cành lá xanh biếc.

Dưới tịnh thổ này, tâm thần của Lâm Minh yên lặng như giếng nước.

Đủ loại trạng thái điệp gia, Lâm Minh bắt đầu tìm hiểu pháp tắc trên Ham Thai.

Cột đá trên Ham Thai vốn có khắc phù văn, theo thứ tự chảy vào hồn hải của Lâm Minh, Lâm Minh cảm giác thân thể của mình như con thuyền lênh đênh trên biển, rong chơi trong biển pháp tắc.

- Pháp tắc trên Ham Thai có chỗ giống trên Thánh Điển, nhưng lại có rất nhiều chỗ khác.

Tầm mắt của Lâm Minh không giống bình thường, hắn đã đồng thời xem Thánh Điển cùng Tu La Thiên Thư, mà pháp tắc trên Hạm Thai ở Đọa Thần sơn mạch là nhất mạch tương thừa của Thánh Điển.

Thậm chí khí tức nơi này trong tối tăm hô ứng với trang sách màu vàng của hắn, cùng điệp gia với chân ý trong trang sách.

Vì phòng ngừa vạn nhất, Lâm Minh đã dung nhập trang sách màu vàng vào nội thế giới của mình, hôm nay hắn dùng cảm giác xâm nhập vào trong trang sách, hình thành một loại cộng minh kỳ dị.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện